
Tiểu sử
Tên thật: Đinh thị Quỳnh Mai
Rời Sài Gòn 2-1985
Viết văn, làm thơ 1992
Về hưu 2017
Kính mời quý vị thưởng thức các tác phẩm mới của Sao Khuê
Tình Yêu
Có gì mà chẳng hiểu tình yêu
Vớ vẩn vào ra sáng lẫn chiều
Nghĩ ngợi chỉ toàn nhung vơí nhớ
Đêm ngày vắng bóng thấy buồn hiu
Rắc rối làm sao cái con tim
Kề ngay bên cạnh vẫn đi tìm
Yêu nhiều nhưng hãy còn thua kém
Ân ái chẳng đầy giống đôi chim
Phiền phức làm sao cái chữ tình
Ngày đêm cứ dính mãi bên mình
Đôi khi rát bỏng như trời nắng
Lúc lại mưa rơi chẳng thấy hình
Sao Khuê
Lụy Tình
Nhặt nắng thì thầm nói tiếng yêu
Suy tư dệt mộng buổi ban chiều
Sao mà nhớ mãi khuôn dung ấy
Ngớ ngẩn ra vào nếm quạnh hiu
Lẩn thẩn đêm ngày úa trái tim
Sầu thương héo hắt lệ dâng tìm
Trầm ngâm gối nguyệt đêm mòn mõi
Lãng tử xa vời tựa cánh chim
Khổ lắm trời ơi vướng luỵ tình
Nhiều khi tự nhủ phải thương mình
Tô son điểm phấn yêu đời lại
Chớ để phai tàn hướng ánh minh
Minh Thuý Thành Nội
Tháng 2/25/202
Tuổi vàng
Sao Khuê 2008
Như đất trời vào thu, Sao Khuê cũng rón rén nhè nhẹ bước vào mùa thu của cuộc đời mình! Bước vào mùa thu của cuộc đời là bước vào giai đoạn tuổi vàng. Chết chửa, sao quí vị lại nỡ lòng nào bắt chước cụ Nguyễn Trãi mà hỏi Sao Khuê: Này này hỡi bà cụ còn non, dẫu biết rằng bà chẳng còn son, vẫn hỏi xuân xanh bà nay mấy, hỏi bà mấy cháu với mấy con. Để coi, Sao Khuê trả lời sao bây giờ: Tôi đến xứ này chẳng còn non, tuổi đời chồng chất hết còn son, xuân xanh nay mới vàng thu chớm, chồng thì có một với ba con. Nhưng mà quí vị kỳ quá à, ai lại đi hỏi tuổi đàn bà con gái bao giờ, tuy vậy đố quí vị biết Sao Khuê mấy tuổi ?
Quí vị ơi, cũng như mọi người Sao Khuê đã trải qua nhiều giai đoạn cuả cuộc đời: tuổi thơ khi còn trẻ, tuổi hồng, tuổi đẹp nhất của đời người mà người ta còn cho nhiều tên gọi như tuổi xanh, tuổi ngọc…rồi tuổi thiếu niên. Lớn tí nữa thì Sao Khuê thèm ăn chua – í chết! quí vị chớ có nghĩ bậy là Sao Khuê có bầu thèm ăn chua sớm, thật ra Sao Khuê cũng như các cô ở tuổi teen thèm chua nhưng chắc là cần vitamine C cho sự phát triển của cơ thể nên lúc đó Sao Khuê thích ăn chanh, ăn trái cóc, trái xoài, trái bưởi, trái me… nhất là thích ô mai chua chua ngọt ngọt nên lứa tuổi này người ta gọi là lứa tuổi ô mai. Lớn lên tí nưã là tuổi thanh niên (tuổi này thường rất lý tưởng nên hay bị dụ khị như… này thanh niên ơi, đứng lên đáp lời sông núi…). Qua thanh niên thì tới tráng niên (tuổi này hay bị vào tròng,ở yên không lành mà cứ đòi sống chung với một người lạ hoắc, hình như cỡ 25-35 tuổi), sau đó thành tuồi sồn sồn rồi tuổi… bà (có cháu gọi bằng bà, đi ra đường không còn được sấp nhỏ gọi là cô hay bác mà bị các cô chú choai choai này gọi là bà)…. Bây giờ thì Sao Khuê e lệ ngập ngừng tiến vào tuổi vàng và trong tương lai có thể tiến lên tuổi hạc…
Khi nào bắt đầu tuổi vàng? Điều này là điều bí ẩn của mỗi người nhưng có lẽ là lúc mà ‘lực bất tòng tâm’. Thật vậy quí vị nhỉ, nhiều lúc chúng ta tưởng mình còn khoẻ còn trẻ nhưng mà chúng ta phải khựng lại vì sức khoẻ không cho chúng ta xông xáo như xưa. Qua rồi cái thời đi làm suốt 13 tiếng đồng hồ liên tục. Bây giờ mà làm vậy thì mệt lắm, đã vậy còn mệt lâu nữa cơ. Tuổi vàng tới rồi đấy! Vậy lúc nào là tuổi vàng?
Có người cho rằng tuổi vàng là lúc chúng ta nghỉ hưu; mà lúc nào là lúc nghỉ hưu đây? Có người về hưu ở tuổi 50, có người đến 80 vẫn còn đi làm tuy qui định chung chung của thế giới là từ 65 tuổi trở lên là được lãnh tiền già, vậy thì tạm thời chúng ta ngầm đồng ý với nhau xấp xỉ 65 tuổi là lúc chập chững bước vào tuổi vàng chăng?
Mà tại sao lại tuổi vàng thưa quí vị? Có lẽ người ta so sánh đời người với đời lá cây: khi còn non thì lá xanh, khi tới mùa thu thì lá đổi màu vàng, sau đó úa dần và lìa cành … nên tuổi vàng lại cũng coi như mùa thu của cuộc đời chăng ?
Có người cho mùa thu đẹp, có người cho mùa thu buồn… Sao Khuê thì thấy vừa đẹp vừa buồn. Buồn vì sau mùa thu là mùa đông, mà mùa đông của Canada, eo ơi sợ lắm. Mùa đông đời người cũng vậy, có ai thoát ra khỏi cái hệ lụy Sinh Lão Bệnh Tử của cuộc đời đâu. Í ngu sao mà nói chuyện buồn. Sao Khuê dư biết quí vị chỉ thích Sao Khuê cà kê dê ngỗng chuyện gì tếu tếu mà thôi. Vậy thì gác cái buồn của mùa đông sắp tới qua một bên, chúng ta nói tới cái đẹp của mùa thu.
Mùa thu nơi Sao Khuê ở đẹp lắm quí vị ơi, lá nơi này đến mùa thu thì tuyệt đẹp: vàng, xanh, cam, đỏ…
Nắng quái ửng lên vàng cả chiều, lòng ngươì ngoạn cảnh thấy phiêu diêu, vàng ơi hãy giữ dùm ta nhé, thu vơí rừng thu vẻ mỹ miều…
Cuộc đời vào mùa thu cũng tuyệt đẹp quí vị ạ. Không phải ư?
Này nhé, quí vị được về hưu, khỏi phải ngày ngày tất bật đi làm… Quí vị bảo sao – nghỉ làm thì không có tiền tiêu ấy à ? Đúng rồi, Sao Khuê cũng vẫn nghe theo tiếng gọi của nữ hoàng vì chưa có tiền trợ cấp 65 tuổi:
Nữ hoàng tuy ở rất xa.Tiếng người vẳng đến tai ta lại gần.Lời tha thiết giọng ân cần. Luôn luôn nhắc nhở đi mần đi con
Tiền luơng có mua đồ son. Mua quần, mua áo con còn đi chơi.Có tiền con được thảnh thơi.Đi ăn, đi uống; đi bơi, biển, hồ.Lúc máy bay, lúc đi đò. Tiền nhiều bạc lắm tha hồ mà đi. Đi mần đi!đi mần đi. Con đừng biếng nhác, mau đi mà mần….
Nhưng mà từ ít lâu nay sao Khuê…mần biếng nhiều hơn mần việc vì sức khoẻ không cho phép, ấy là lúc mà lực bất tòng tâm đó! Còn quí vị, để coi, 65 tuổi rồi thì ít nhất quí vị cũng có trợ cấp tiền …già nè, tiên hưu nè, tiền để giành khi còn đi làm nè. Người xưa đã bảo là ‘tri túc tiện túc hà thời túc’, biết đủ tức là đủ. Ít tiền thì xài theo ít, nhiều thì xài theo nhiều. Nhiều quá còn mất công để giành… cho nhiều hơn đâu có dám tiêu xài, rốt cục chỉ là thần giữ của đấy ai ơi.
Xem nào, các nhu cầu chính của chúng mình là gì nhỉ: ở, ăn, mặc, thuốc men, giải trí.
Ở: nhà to, nhà nhỏ, ấp bé thì ai cũng chỉ ngủ trên một cái giường 4 chân có đủ gối mền,nệm chưa kể nhà lớn phải dọn dẹp lau chùi nhiều, không có giờ nghỉ ngơi giải trí.
Ăn: ăn uống thì hầu như ai cũng phải ăn vừa vừa kẻo mập ú rồi sinh bệnh: Phòng bệnh hơn trị bệnh. Nhiều tiền rồi cứ tiệc tùng, ăn tiệm hoài thì càng dễ mắc bệnh lắm đấy!
Mặc: không ai có thể cùng lúc mặc nhiều bộ quần áo lên người và người thon thả mặc áo nào cũng đẹp: em xinh em mặc áo nào cũng xinh (mà muốn thon thả thì phải ăn ít thôi)
Thuốc men: Quí vị nào ở Canada thì tiêu chuẩn thuốc men đồng đều, Canada mới là xứ cộng sản chính cống về phương diện chăm sóc sức khỏe cho người dân.
Đến đây thì quí vị ..hoàn toàn đồng ý – nhất trí – với Sao Khuê rồi nhé, bây giờ tới mục giải trí:
thể dục thể thao được xếp vào …giải trí lành mạnh, mỗi tháng đóng chút ít tiền là chúng ta có thể tập tài chi, tập danse en ligne, tập khí công vừa khoẻ mạnh vừa vui vẻ với bạn bè.
Đọc sách, xem phim: sách báo thì mượn thư viện miễn phí chưa kể báo chợ phát không tha hồ đọc ngoài ra ít lâu nay chúng ta xem phim gần như miễn phí nhờ máy móc tối tân, vật liệu rẻ, mỗi người thâu vài bộ rồi vừa đi tập thể dục vừa trao đổi phim, xem không kịp luôn…
Du hí: loại trừ những màn tứ đổ tường mà những người lành mạnh như chúng mình không bàn đến, nên du hí vơí chúng ta chỉ là nói tới chuyện du lịch mà thôi. Nhiều tiền thì quí vị đi chơi xa, Sao Khuê ít tiền thì đi gần theo các hội đoàn, đi đâu cũng là…ra khỏi nhà, ngoạn cảnh, vui với bạn bè chứ còn gì nữa.
Vậy thì quí vị cứ yên chí về hưu mà không sợ bị khủng khoảng kinh tế trầm trọng, dĩ nhiên không thoải mái so với lúc còn đi làm nhưng ở đời, liệu ăn thì no, liệu co thì ấm cái thân mình còn như cái chăn nhỏ quá lỡ không che đủ cái chân thì lạnh chút chút thôi mà (!) mí lại hổng lẽ đi cày hoài tới ngày xuống lỗ hay sao? ( noí vậy chứ Sao Khuê cũng lo thấy mồ, chả thế mà có tên là bà Cả lo ).
Giải quyết xong một chữ T quan trọng rồi nhé (Tiền ) bây giờ tới cái T thứ nhì: Tình.
Tình quan trọng lắm quí vị ơi. Đến tuổi vàng thì dường như nhà nào cũng chỉ còn có hai con khỉ già chưa kể có nhà lại chỉ có một, lủi thủi ra vào. Sao Khuê có ông bạn ở xa, có lần gọi điện thọai hỏi thăm thì ổng trả lời: lúc này tôi ở với hai cô – Ngon vậy ? – Ừ hai cô đó là cô Đơn và cô Độc. Mèn ơi nghe chua sót thế nào ấy. Vậy thì ai đã lỡ ôm nhằm ‘cô Độc’ thì phải đuổi cái ‘cô Đơn’ ra khỏi cửa ngay nhé, không những thế tất cả chúng ta phải tìm đủ mọi cách mà tiêu diệt cái ‘cô Đơn’ này. Cô ta chẳng có gì đẹp đẻ cả đâu, đó là con mụ phù thủy vô cùng độc ác từ từ gặm nhắm chúng ta, làm cho ta hao mòn cả thể xác lẫn tinh thần mà chỉ có tình thương mới hóa giải được pháp thuật độc ác của mụ phù thủy này mà thôi. Mụ ta sẽ khiến chúng ta rút lại trong nghi ngờ, khổ đau,mặc cảm, ăn không ngon ngủ không yên, khó thở, căng thẳng…. Những dồn nén không nói ra với ai (cô đơn) ảnh hưởng đến tim mạch vậy nếu quí vị sợ lên bàn mổ để mổ tim thì ngay từ bây giờ quí vị nên mở rộng con tim mình ra, trước hết là với …con khỉ già bên cạnh mình. Lâu lâu Sao Khuê cũng thấy ‘nó ’ đáng ghét thật đấy, nào là lơ đãng, bỏ đâu quên đó, hay gắt, hay cáu kỉnh nhăn nhó. Thỉnh thoảng có nhờ việc gì thì một là hư, hai là hỏng, ba là sai bốn là sót, chưa kể còn cái tật để đến mai và còn hỏi tới hỏi lui tại sao phải làm, tại sao lại bắt làm, lắm lúc tức điên ngươì lên…. Nhưng mà tưởng tượng đi, nếu con khỉ già này đau ốm, phải nằm nhà thương hay là …bỏ đi mất tiêu thì sao…. Thế thì quí vị ơi, nếu lỡ có điều gì đến nỗi ‘giận nhau từ muôn kiếp trước ghét nhau đến thuở bạc đầu’ cũng ‘hãy ngồi xuống đây, hãy ngồi với nhau, hãy nói cho nhau, hờn căm ngày nào, nỗi hận thật cao… ‘ nghe xong rồi thì ‘cùng nhau rũ sạch, ta nghe rạt rào, tình thương tràn vào, như mới thuở nào, mình mới quen nhau … ’ …sau đó mau mau ôm chặt ‘nó’ mà thương đi quí vị ơi. Thời gian còn lại ngắn lắm, rồi sẽ tới lúc nào đó không còn thể gấu ó với nhau!!! Có bao nhiêu người đã hối hận vì nhận ra sai lầm này quá trễ !…. Thương ‘khỉ già’ thì đôi khi hơi khó nhưng thương ‘con cháu nó’ thì dễ hơn nhiều phải không quí vị. Tuy vậy đôi khi quí vị thương không… hợp thời trang thế kỷ thứ 21 thì phải. Ai đời quí vị cứ ‘áo mặc sao qua khỏi đầu’ bắt chúng phải theo ý mình, không được như vậy thì giận dỗi và đau khổ. Lạ chưa, khi xưa cha mẹ bắt ne bắt nét, bắt khoan bắt nhặt mình, mình có thích không mà bây giờ lại làm khổ con cái ? Giả tỉ chúng có sai quấy thì khuyên bảo và …thương nhiều nhiều thêm xem sao. Nói dại nếu chúng thuộc loại …hết thuốc chữa thì ‘lấy câu vận mệnh nguôi dần khổ đau’ còn mấy cái chuyện nhỏ như chúng không đến thăm ta được thì ta đi thăm chúng, ân cần vui vẻ …tội gì mà câu nệ để tình thân lạt lẽo. Nói thật với quí vị nghe, từ bao năm nay Sao Khuê cứ phải lặn lội đi thăm con và cháu vì thông cảm chúng phải làm việc quá vất vả được ngày nghỉ lại phải công kia việc nọ, cái ngày chúa nhật của mọi người là ngày cháu nhật của Sao Khuê đấy vì bác sĩ Ornish, tác giả cuốn sách Love & Survival, nói rõ: Tách lìa tình thân gia đình và bạn bè là đầu mối cho mọi thứ bệnh từ ung thư, bệnh tim đến ung nhọt và nhiễm độc. Tình thương và tinh thần là gốc rễ làm cho chúng ta bệnh hay khỏe.
Nhưng thương con khỉ già và cháu con chưa đủ, chúng ta còn cần đến bạn bè để tiêu diệt hết cô đơn. Con cháu còn bận làm ăn, mà chúng ta có nhiều thì giờ rảnh rỗi, nếu cú ru rú ở nhà thì lại sinh sự cãi nhau với khỉ già là uổng công tu hành sắp thành chánh quả, lại nữa nếu ở một mình mà cứ biệt lập, không ra khỏi nhà, không giao thiệp với bạn hữu thì dần dần sinh ra tủi thân, rồi trầm cảm, rồi than thân trách phận, ủ dột đi đến lo âu tuyệt vọng dẫn đến bao nhiêu là bệnh. Mau mau ra khỏi nhà đi quí vị. Gặp gỡ thường xuyên bạn bè ở những nơi công cộng như ở hồ bơi, chỗ tập thể thao, tài chi, tập nhảy, chúng ta sẽ thấy vui vẻ và cân bằng hơn. Nếu có được một hai người bạn thân để trút bầu tâm sự lại càng tốt nữa. Những lo âu, giận hờn, buồn bực ngay cả..ganh ghét nói chung là những dồn nén mới đây hay lâu ngày mà được nói ra (hay nếu không có ai chịu nghe thì phải được viết ra) để cho vơi nỗi sầu nếu không thì dễ mắc bệnh lắm qúi vị ơi. Nếu lại có những ngươì bạn để được cùng nhau đi thiền, đi lễ, đi cầu nguyện thì chúng ta thật là may mắn như ngày xưa Bá Nha gặp Tử Kỳ:
Chỉ một lần thôi, vẫn muôn đời.
Chỉ một lần thôi mà mãi mãi.
Một lần thôi ! chỉ một lần thôi.
Mà dao cầm ai đập vỡ !
Tiếng đàn … theo nước trôi …
Ôi! mây trắng nước xanh.
Xa nhau vời vợi !
Cũng vẫn trong nhau.
Vẫn sáng ngời !
Nhưng xích lại gần đây Sao Khuê nói nhỏ quí vị nghe: để giữ cho tình bạn được lâu dài thì ta chịu khó thu thanh, khi phát sóng cần gắn bộ phận lọc thật tốt để chỉ phát ra tin vui cho mọi người cùng nghe mà hổng có ai mích lòng và tâm niệm rằng muốn được tha thứ chúng ta cần biết tha thứ,muốn không bị chấp nhất thì chúng ta đừng chấp nhất. Sao Khuê có một bà bạn rất dễ thương vì bả cười suốt ngày và luôn luôn phán một câu xanh rờn: Uí nhằm nhò gì, chuyện nhỏ ! Đúng quá rồi còn gì, chúng mình đã làm bao nhiêu là chuyện lớn, giờ đây chỉ còn là những chuyện nhỏ không hà. Có lẽ chuyện lớn nhất còn lại bây giờ là chuyện …ra đi êm thắm, đúng không….này quí vị chớ cho là Sao Khuê lên mặt dậy đời, chẳng qua là Sao Khuê làm không được nên …thách quí vị chơi, nói dễ làm mới khó. Sao Khuê là …giám đốc xuởng chấp nhất và tới giờ này, gần vào nhà thiêu rồi vẫn còn kể tội con khỉ già bên cạnh. Chao ôi, muốn nghĩ nó là chuyện nhỏ mà nó cứ phình như quả bóng thế này !!!!Thế nên Sao Khuê phải đi Chùa. Quí vị nào không cùng tín ngưỡng với Sao Khuê thì đi đến giáo đường hay bất cứ đâu để cầu nguyện vì ngươì ta cho biết là những ngươì đi nhà thờ có huyết áp thấp hơn những người không đi nhà thờ.Trong cuốn sách nhan đề ‘God, Faith and Health’ tác giả cho biết những người có tín ngưỡng thường lành bệnh nhanh hơn, ít bị nhồi máu cơ tim, họ đối diện dễ hơn với những thăng trầm cuả cuộc sống và họ lạc quan hơn. Thật vậy, sau mấy chục năm mải mê bơi lội trong biển đời, đến lúc chúng ta cần một cái phao để tựa vào đó mà ..bơi cho…thoải mái và đỡ mệt hơn; cái phao đó chính là tôn giáo. Không biết quí vị thì sao chứ bây giờ khi đi du lịch, gặp chùa, Sao Khuê vào lạy Phật; gặp nhà thờ, Sao Khuê quỳ lạy Chúa và khi gặp hoạn nạn khó khăn, bệnh tật thì vái tứ phương! Khi nào bối rối thì Sao Khuê chuyên chú cầu nguyện để cho lòng lắng xuống vì khoa học đã chứng minh là khi căng thẳng thì cơ thể tiết ra những hóa chất ảnh hưởng rất nhiều đến sức khoẻ, giảm đề kháng, dễ đau nhức bằng chứng là khi quí vị lo nghĩ nhiều thì bao tử bị quặn lại, lo sợ quá thì tim thắt lại ….Sao Khuê ráng bắt chước nhỏ bạn: Úi bỏ qua! chuyện nhỏ! Có lần Sao Khuê đang làm việc, khách vào đông mà điện thoại liên tục phải giải quyết ngay khiến cho một người khách còn trẻ người bản xứ phải chờ hơi lâu. Sao Khuê xin lỗi thì cô ấy nói là: chuyện nhỏ mà, ở đời còn biết bao nhiêu là chuyện quan trọng hơn. Thật vậy bình tâm suy nghĩ thì đời còn biết bao là chuyện lớn hơn, rồi mới đây ai đó chuyển đến cho Sao Khuê qua internet những châm ngôn trong đó có câu ‘niềm vui lớn là khi thấy mình có ích’ cho người khác và cũng lâu lắm rồi Sao Khuê được đọc một bài của một người sắp ra đi về cõi vĩnh hằng nói về Hạnh Bố thí. Thông thường khi nói đến bố thí thì chúng ta nghĩ ngay tới đem tiền ra cho. Tác giả bài này có lẽ giống quí vị đấy, bà ấy hầu như từ chối những sự giúp đỡ của người khác vì sợ phiền, sợ mắc nợ, sợ người ta coi thường v..v.. cho đến lúc gần ra đi về miền vĩnh cửu thì tác giả này mới thấy Bố thí ngoài nghiã đem cho còn có nghĩa là biết nhận. Cũng không phải chỉ có cho và nhận tiền bạc mà cho và nhận ráo trọi: niềm vui, nụ cười, thăm hỏi, ân cần, chia xẻ, giúp đỡ săn sóc, khuyên lơn v..v.. và điều quan trọng là càng cho nhiều lại càng nhận được nhiều và cho đi cái gì thì nhận lại ngay cái nấy theo thuyết lực và phản lực (action & reaction). Quí vị có lẽ cũng biết chuyện Đức Phật ngồi tu dưới cây bồ đề mà có một người Bà la Môn đến mắng nhiếc Phật không hết lời. Khi người đó mệt quá hết nói nổi nữa thì Phật hỏi:
– Nếu ông đem tặng người ta một món quà mà người ta không nhận ông có đem về không?
– Có chứ!
– Vậy thì ông hãy đem món quà mà ông đem đến tặng cho ta về đi.
Chúng ta cũng chẳng ai thích được bố thí kiểu này quí vị nhỉ. Lỡ có ai đem tặng thì gửi người đó đem về là ta Tu được chữ sả đó, chữ này coi vậy chứ khó thấy mồ Sao Khuê cũng chưa tu được tí tẹo nào…Cô bạn của Sao Khuê khuyên rằng phải tập sả ngay từ khi một ý niệm xấu vừa dâng lên, đừng suy nghĩ hoài về nó để nó có cơ hội đâm chồi nẩy rễ thì khó mà sả ra lắm lắm.
Ai đó đã nói cuộc đời là một tấm gương, mình cười với nó thì nó cười với mình, nhăn với nó nó nhăn vơí mình… Sao Khuê thấy đúng y chang. Sáng nào thức dậy vui vẻ chọc cười con khỉ già bên cạnh bằng cách đọc thơ cho chàng nghe thì ngày hôm đó vui vẻ, bước chân vào chỗ làm mà cau có là y chang gặp chuyện bực mình. Quí vị không tin thì thử thí nghiệm xem sao, bảo đảm là đúng 100%.
Quí vị thân mến của Sao Khuê ơi, những dòng chữ mà Sao Khuê viết gởi đến quí vị thật ra là những lời Sao Khuê nhắn nhủ cho chính mình, chẳng qua đi một mình thì buồn nên Sao Khuê phải tìm bạn đồng hành để mai kia mốt nọ đến khi phải làm độc hành nữ hiệp đi tuốt luốt về nơi xa xăm thì chỉ đi một mình chứ còn rủ rê ai được nữa cơ chứ….Quí vị thực hành được thì giúp cho Sao Khuê coi như …làm phước
Mà nè, quí vị có thấy hai chữ T thật ra không phải Tình Tiền đâu mà là Tha thứ để được Thảnh Thơi; Thành thật để được Thong Thả,Tĩnh Tâm để đạt được Thánh Thiện…..
Xin mời quí vị cùng hát với Sao Khuê bài ca Tuổi vàng:
Lời 1
Mây vẫn bay và thời gian vẫn trôi
Ngày nào bé bỏng trong nôi
Mà nay tóc bạc da mồi
Ngày nào còn khoẻ như voi
Mà nay đau nhúc tơi bời
Cuộc đời là giấc mơ thôi
Giấc mơ tuyệt đẹp người ơi
Lời 2
Em có hay
Cuộc đời như lá bay
Ngày nào tóc xõa thơ ngây
Mà nay tàn tạ rã rời
Ngày nào chạy nhẩy tung tăng
Mà nay gậy chống
Ôi chao cuộc đời
Cuộc đời là giấc mơ thôi
Giấc mơ tuyệt đẹp người ơi
C.Điệp khúc
Sóng gió đã qua rồi
Nhục vinh đã trải hết rồi
Bây giờ là lúc nghỉ ngơi
Du lịch khắp nơi
Họp bạn vui chơi
Tâm lành thảnh thơi
Yêu con, yêu cháu, yêu ngươì, yêu đời
Ta yêu tất cả cuộc đời
Cuộc đời tuyệt vơì
Bạn ơi !
HƯƠNG ÁO THU VÀNG
Ấm lạnh buồn vui vòng dâu bể
Vòng đời chớp mắt xanh mây trôi
Gió cuốn tóc thề trăng sao thế
Thân tình thu mộng áo vàng rồi…
MD.10/26/20
LuânTâm
Thân cảm tặng “TUỔI VÀNG”
&TG.VTS.Sao Khuê
Đa cảm tạ thi sĩ Luân Tâm ,
lúc nào cũng chỉ bốn câu thơ mà gói ghém ý tình: áo vàng rồi!
Áo đã vàng rồi , kiếp mong manh
Cảm ơn hiền huynh . Cảm ơn chị MC và các vị đã dọc, sẽ đọc và sẽ vui…
Trang thơ của thi sĩ Sao Khuê
Chia tay
Em ra về áo mỏng
Em ra về phố nhỏ .
Chiều đọng mưa buồn rơi
Hồn quyện hương muà thu
Anh ra về ngơ ngẩn
Chân bước thầm mộng du
Em ra về có nhớ
Em ra về thơ thẩn .
Khẽ hát khúc nhạc thầm mưa rơi
Nhớ chuyện tình xa xưa
Anh ra về có nhớ
Nhớ dỗi hờn vu vơ
Vu vơ….
Mùa thu nào gặp gỡ
Mùa hè nào đôi ta
Mùa đông nào phôi pha
Rồi thu về,chia xa…
Chia xa….
Con mắt nào đong đưa
Con mắt nào biết thưa
Tình yêu nào thầm kín
Thành chuyện tình xa xưa
Xa xưa…
Sao Khuê
2008-11-17
Khối tình Trương Chi
Nhớ, nhớ, dâng như sóng thủy triều
Trương Chi bờ vắng đêm cô liêu
Ngàn sao lấp lánh ngoài vô tận
Có thấu cho lòng ..đau đớn yêu?
Vừa thoáng gặp đây mới lúc nào
Mặt chưa nhìn kỹ đã xa nhau
Tình hận bừng lên, hồng ngọn lửa
Nên đành đáy nước khối tình đau…
Thấp thoáng đáy ly, bóng với hình
Thuyền tình theo tiếng sáo lung linh
Ly ngọc, nước trôi, thuyền, ảo ảnh
Mỵ Nương chớp mắt – một giọt xinh
Có tiếng canh gà theo gió sương
Thuyền trôi, người vào cõi vô thường
Nghẹn ngào lau nốt dòng dư lệ
Chén ngọc tan rồi! Thôi vấn vương.
Sao Khuê .năm 2000
Tuyết Rơi

Tuyết rơi thì mặc tuyết rơi
Ngồi bên cửa sổ, ngắm thôi, ấm lòng
Mênh mông tuyết trắng mênh mông
Cành khô trĩu tuyết chùm bông trắng oà
Thương cho những kẻ không nhà
Đói ăn, thiếu mặc thật là trầm luân
Cầu cho người bớt phong trần
Có ăn có mặc bớt phần gian nan
Sao Khuê
Khôn khuây
Ngày xưa ngày xưa
Khi còn con gái
Trót yêu một người
Thương nhớ đầy vơi
Rồi thuyền ra khơi
Không cùng một lối
Tình chưa kịp ngỏ
Tình chẳng một lời
Sao cả một đời
Nhớ quá một người
Tình ơi! Tình ơi !
Tâm sự vơi đầy
Của người con gái
Chẳng được xum vầy
Thương nhớ khôn khuây.
Sao Khuê
Nhờ
Sao Khuê
Em nhờ gió thì thầm
Lời em nhớ anh….
Em nhờ mây,
Đi dạo cùng với anh….
Và kìa nắng! hãy quấn quít bước chân anh…
Những con chim hoàng anh kia nữa
Hãy cất lên bài ca buổi sáng để mừng anh!
Riêng ly cà phê được quyền hôn nhẹ môi anh,
Còn những dòng chữ của tờ báo buổi sáng
Hãy nhìn anh để…
Anh không nhìn thấy ai khác
Mà anh chỉ nhìn thấy em
Giữa hai hàng chữ
Đang mỉm cươì
Đưa tay
Vuốt làn tóc rối
Bẽn lẽn thì tthầm
Em… em…
Áo Vàng

Về ngang bến cũ
Nhớ chuyện ngày xưa
Bên dòng sông nhỏ
Thảm cỏ trăng vàng
Bên khung cửa nhỏ
Bướm trắng hoa vàng
Chia tay vội vàng
Dư âm còn lại
Hoa vàng còn đó
Áo vàng nay đâu?
Sao Khuê
Không có anh
Mùa xuân không có anh
Lá vẫn xanh
Chim vẫn hót trên cành
Nhưng em nghe lành lạnh
Như thể mùa đông
Vẫn còn đâu đó….
Mùa hạ không có anh
Hoa impatient
Không còn kiên nhẫn
Đã nở đầy bông
Những đóa hoa hồng
Tỏa hương thơm ngát
Mà em nghe như mất mát
Một chút gì…
Mùa thu không có anh
Thung lũng buồn ngơ ngác
Đón những chiếc lá vàng
Hoa thược dược hé nụ
Nhớ mùa thu cũ
Có anh…
Mùa đông không có anh
Trời rất lạnh
Nhìn qua cửa sổ
Chỉ thấy trắng xóa
Màu sương
Màu tuyết
Hồn vỡ ra
Từng mành
Sao quá mong manh…
1-2008
Sao Khuê
Người Tình
Mỗi tối, trước khi ngủ
Mỗi sáng vừa thức dậy
Nằm trên giường
Ta ôm ấp
Em
Người tình
Khuôn mặt chữ điền,
Thật hiền.
Em nhỏ bé
Mà thông minh đáo để
Em lặng thinh
Mà kiến thức bao la
Em mang tin bạn từ xa
Đến với ta…
Em còn biết nói, biết hỏi,
Biết trả lời
Điều người ta mong mỏi…
Nhiều chuyện nay, xưa
Chuyện nắng chuyện mưa
Chuyện trưa chuyện tối
Chính trị rối bời
Thơ văn, âm nhạc
Tin tức nóng hổi
Sao cái gì em cũng rành
Cái gì em cũng biết…
Nên
Xuân sang hoa nở
Nắng hè rự rỡ
Đông qua tuyết đổ
Tình thu bồi hồi…
Bốn mùa em vẫn cùng ta
Chia sẻ mặn mà
Ân cần niềm nở
Khiến ta không nỡ
Rời em!
I Pad!
Sao Khuê
Kính mời quý vị thưởng thức các thi phẩm
của Sao Khuê
do Hồng Vân diễn ngâm
Nhờ
Khôn Khuây
Không Có Anh
Khối Tình Trương Chi
Chia Tay
Hương Bưởi
Quỳnh Hoa
Mộng Với Hoa
Hương bưởi
Sao Khuê
Có ai đã leo lên cành Bưởi
Nhỏ lệ rưng rưng, mắt đỏ au.
Ðâu biết bên kia khung cửa sổ
Có người đứng ngắm mà lòng đau .
Sau thân cổ thụ, tôi hàng ngắm
Ai tan học về để mộng mơ …
Tối đến đi qua còn đi lại…
Phải chi mà mình biết làm thơ …
Uớc gì sát vách, ta: hàng xóm,
Lùa vào khe cửa một tờ thư …
Thì cũng do mình hay mắc cở
Chỉ dám theo xa , Em chẳng chờ.
Ví thử hai nhà chung hàng giậu
Rồi con bướm trắng sẽ bay sang…
Tôi sẽ ngắm Em đi qua lại
Phất phới tung bay áo lụa vàng
Hay là… tôi ước thành Thi Sĩ
Mái tóc bềnh bồng, hai vai gầỵ
Không còn lưỡng lự, tôi sẽ đến
Trao tặng cho Em tập thơ dày …
Dáng Em đem khắc vào tâm tưởng
Khổ tôi đêm nhớ với ngày thương
Thu ba, Em nghiêng làn sóng nhỏ
Lòng tôi lảo đảo, sóng đại dương.
Tôi viết, viết ra rất nhiều lời
Nhưng rồi lại xé nát tả tơi.
Hương thừa trong gió còn thoang thoảng
Mà gót sen kia đã cách rời …
Trần gian, một thuở tôi đi lạc
Nhưng chẳng quên đường xanh lá me.
Sau gốc me già thân to lớn
Tôi vẫn chờ Em tan học về
Phải chi tôi có nhiều can đảm
Sẽ chận Em về để hỏi thăm.
Lá thư sẽ nối liền…khoảng cách
Tôi, Em hôn ước kết trăm năm.
Em đã về đâu, cánh hoa rơi…
Thư tôi chưa gửi đã tả tơi.
Quăng bút từ nay thư không viết
Và cũng từ nay … bặt tiếng cười.
Sao Khuê
Tình Già
Sao Khuê họa nguyên vận bài Tự Tình Dưới Hoa của Đinh Hùng
Thân tặng anh chị Lương & Thu nhân ngày kỷ niệm 45 năm chung sống.
Anh muốn cho em hiểu được rằng
Tình ta vẫn cứ sáng như trăng
Đôi lúc trăng mờ ta đã dại
Đã lỡ giận nhau chẳng nói năng…
&
Từ phút ban đầu tay trao tay
Trải bao trôi nổi đến nơi này
Anh vẫn yêu em như ngày cũ
Chẳng phải bồ đào anh mới say!
&
Trong bấy nhiêu năm có thời kỳ
Lệ em ướt đẫm đọng bờ mi
Anh muốn đến gần nâng tay áo
Em giận anh gì – em nói đi!
&
Em còn muốn anh phải thế nào
Ta từng đêm vắng đếm trăng sao
Thơm ngát hương tình dàn thiên lý
Rực rỡ mưa xuân, dưới rặng đào
&
Đời sống, em ơi! chẳng phải thơ
Hoa thơm, gió mát, dạo bên hồ
Anh – Em, đã bao lần tình tự
Bao lần – em nhớ – vẫn như xưa…
&
Dù có giận anh, chớ xưng tôi!
Ta sẽ bên nhau suốt cả đời,
Từ thuở Thu-Lương se dây Nguyệt
Sướng – khổ – bên nhau vẫn mỉm cười.
Sao Khuê
Đến thăm
Anh đã đến,
Sao không cầm tay em vuốt nhẹ,
Dìu em đi
Giữa dải lụa trăng vàng.
Ngồi bên em
Trên đồi gió mênh mang.
Nghe, nghe thấy
Tiếng lòng em dấu kín.
Anh đã đến,
Sao không quàng vai lạnh.
Vuốt tóc em,
Thêm một cái hôn nhanh.
Nỡ lòng nào câm nín
Với lạnh tanh.
Để không gian
Như bao đầy băng giá.
Anh ra về,
Bặt bóng chim tăm cá.
Trời đổ mưa
Tầm tã tiễn anh đi;
Em nhìn theo
Chôn hết tuổi xuân thì.
Thêm lần nữa
Tình ơi!
Tình vất vả…
Sao Khuê
12-2007
ĐOẠN TRƯỜNG
Sao Khuê
Ta đã tìm Em khắp trời mơ;
Ơ hay, sao lạnh ngắt như tờ,
Chỉ nghe tiềm thức vang âm điệu
Và thấy quanh mình những hoang sơ.
Ta đến tìm Em tận biển sâu
Nhưng mà nào có thấy Em đâu
Chỉ nghe sóng vỗ tan hy vọng
Và thấy mênh mang nỗi hận sầu.
Sa mạc hoang vu đến tìm Em
Nhưng mà chỉ thấy có ai đem
Gió tung cát trắng lên cuồn cuộn
Và nghe khô mặn lệ đắng tuôn.
Ta tung cánh nhạn khắp mười phương :
Vẫn chẳng tin Em-Vẫn mù sương
Em ở xa gần? Chim bặt bóng!
Hay chính trong ta? Nỗi Đoạn trường!
Sao Khuê
.
Giọt buồn
Em gói giọt buồn vào chéo khăn
Biệt nhau ngày ấy, ánh trăng rằm
Mây bay theo bước đường lữ thứ
Trăng chiếu bên song, lẻ gối nằm .
&
Em thả giọt buồn rơi xuống ly,
Mong tìm đáy cốc bóng Trương Chi,
Lung linh đáy nước mờ nhân ảnh,
Ai gõ mạn thuyền: khúc biệt ly.
&
Em để giọt buồn lăn trên môi,
Thương tiếc tình ta đã một thời,
Cách chia, xum họp, nay tan vỡ,
Ly sầu em uống mãi không vơi.
Sao Khuê
10-2004
Mộng với hoa
Từ lúc đôi mươi anh gặp em
Nhưng em còn mải sách với đèn
Đâu dám tỏ tình e hương vị
Làm bận lòng em lúc mới quen
Đôi khi có dịp gặp giữa đường
Chỉ dám nhìn thôi, ngát yêu thương
Anh vẫn cứ hằng ôm hy vọng
Mai này duyên nợ kết tơ vương
Anh ước cùng em một kiếp này
Thêm ngàn sau nữa tay nắm tay
Ta sẽ cùng nhau hòa mộng tưởng
Của ngày mai và của hôm nay
Nhưng rồi một sáng thuyền ra khơi
Ô hay! sao chẳng thấy em cười
Anh đã theo em toan giữ lại
Nhưng rồi anh lại chẳng hở môi!
Anh vẫn nhớ hoài đôi mắt em
Ôi chao, anh nhớ quá hàng đêm
Nhớ những ngày tàn sương khói phủ
Quyền quyện chiều lên nhạt dáng xiêm
Bên khung cửa sổ em tỳ tay
Đôi khi còn nhíu cặp chân mày
Cong như vòng nguyệt trên vầng trán
Khiến lời chưa tỏ đã vụt bay.
Em ơi! Em có thấu nỗi niềm
Vì em kín cổng chốn thâm nghiêm
Em chẳng bao giờ nghe anh nói
Trăm ngàn lần: ‘anh rất yêu em’
Thương thay em đã bước lạc đường
Xốn xang trong dạ anh tiếc thương
Tiếc thương rơi xuống ngàn giọt lệ
Quyện lại lòng anh nỗi vấn vương
Hai đứa chúng mình nay rất xa
Nếu em dạo bước dưới trăng ngà
Thì hãy nhớ rằng trần gian có
Có ta một thuở, mộng với hoa.
Sao Khuê
QUỲNH HOA
Ôi ! Quỳnh hoa, Em đến về đêm
Không gian chào đón, lặng như chìm
Cánh trắng hé ra, trăng huyền hoặc
Em đã đến rồi…. đời lãng quên …
Em đến thăm, đêm đầu là đêm cuối
Thoảng hương trinh, tiên nữ bị đày
Chỉ một lần thôi gây thương nhớ
Rồi Em trở gót, nhẹ như mây…
Nhụy vàng một cặp, đôi hài nhỏ
Áo em tà trắng, mỏng, lụa sa
Mỗi độ xuân về, đêm Em đến,
Sáng đã đi rồi, ta xót xa!
Em đã đi rồi! đâu hình bóng
Thoảng chút hương thừa theo gió bay
Ta chờ Em nhiều đêm thanh vắng
Và thấy Em tàn buổi sáng nay!
Em vô tình quá! Chẳng tiếc thương
Sao mau trở lại chốn thiên đường
Em đến, như là cơn ảo mộng
Hương quyện trong hồn ta vấn vương …
Nhờ ai nối dài cho giấc mộng
Nhớ nối giùm ta chút tơ vương…
Sao Khuê
Kính mời quý vị nhấn vào link dưới đây để thưởng thức
bài thơ Quỳnh Hoa của thi sĩ Sao Khuê
qua giọng ngâm của Hồng Vân
https://youtu.be/NsbHDfrCBvs
Trường hận tháng tư
Em hỏi chị:
Tháng tư về chị có buồn không?
Riêng em,
lòng chợt thấy bâng khuâng khó tả!
Tháng tư năm đó,
Kể sao cho siết
Những nỗi bàng hoàng:
Lệnh rút quân
ban hành ra vội vã:
Dân quân mình
chưa đánh đã tan hàng
Dân và quân tơi tả từng đàn,
Tầm tã dưới đạn rơi,
Thây người
vương vãi khắp nơi,
Nằm rải rác
theo rừng xanh biển cả…
Thế rồi từ các ngả,
Họ tiến đến Sàigòn
Mỹ đang bỏ chạy…
Tiếng trực thăng
vần vũ trên đầu,
Mỹ kéo nhau về nước…
Còn dân mình, biết chạy đi đâu?
Người ra bến Bạch Đằng,
Kẻ vào toà Đại sứ,
Kẻ đi tìm thuyền nhỏ
Khánh Hội, kho Năm…
Mọi người ùn ùn bỏ chạy
Bỏ của chạy lấy người…
Chạy! Chạy! Chạy !
Ra biển… ra biển..đi .. chạy đi!
Hãy tìm đường ra biển
Dân mình chạy
như những người điên…
Có người bảo: Ở yên!
rồi sẽ đâu vào đấy
quân ta sẽ thu hồi
như Tết Mậu Thân…
Nhưng chúng ta lầm!
Chúng ta đã lầm:
Dương Văn Minh
ra lệnh đầu hàng.
Nước mất? Mất rồi sao ?
Mất thật rồi sao ?
Ô kìa, ta mất nước hay sao?
Hay chỉ là giấc chiêm bao?
Lẽ nào? Lẽ nào?
Có lẽ nào ta thua trận ?
Có lẽ nào thua trận hay sao…
Thua trận thật sao?
Coi kìa ! Coi kìa !
Họ tiến vào như lũ rận
Quần áo bèo nhèo
Nón tai bèo
Chân dép râu
Mặt non choẹt
Như một lũ mán về thành
Trời ơi! Sao nỡ đành
Sao nỡ đành
Để nước mất
về tay những người như thế?
Đài phát thanh,
tiếng gì kêu the thé
Tiếng Tầu, tiếng Mọi?
Tiếng An Nam?
Chẳng hiểu cô ta nói gì?
Tiếng nhạc cũng rất kỳ
Chỉ có một bài nghe được
“Nối vòng tay lớn”
đệm tiếng guitare
Hừ! Không còn chối cãi!
…
Mọi người hớt hải:
Trước quốc hội,
vị sĩ quan già tuẫn tiết
Cầu xa lộ,
anh lính trẻ tự xiết cò
….
Vung vãi khắp nẻo đường
Quần áo lính
Quần áo của tàn binh
Của lính mình
Nay thua trận, thành hàng binh.
Bị lùa vào trại
Họ bảo là học tập
Nhưng hơn cả tù đầy
Và không có ngày ra
…
Hùa theo lũ mán vào thành
Những kẻ ba mươi, chỉ điểm
trong bọc chui ra
ba hoa,
mù lòa cuồng dại
Băng đỏ trên tay,
hách xì xằng phách lối
Làm càn làm đại
Màu đỏ, màu máu khắp nơi
Băng đờ rôn màu đỏ
Bảng hiệu, cửa hàng
Từ lúc họ vào
cũng vội vàng sơn đỏ
Đỏ, đỏ, đỏ, cờ đỏ, máu đỏ
…..
Tư sản mại bản
Họ đánh cho tiêu tán
Rồi tư sản dân tộc
Mà nhiều người trước kia
từng nuôi Việt Cộng
Cũng bị giộng cho tiêu tùng
Họ đánh theo chỉ tiêu
Nên xóm nghèo có hai ba hàng tạp hoá
Cũng bị xoá sổ
Tịch thu nhà, xô đi kinh tế mới
Họ đào đào xới xới
Để tìm vàng
…
Ngụy quân, ngụy quyền
Mau đi trình diện
Hành trang 1 tuần hay 1 tháng
Nhưng … nhưng…
Chẳng thấy ai về…
….
Văn nghệ sĩ dẫu đã đầu hàng
Vẫn bị lùng bắt và bỏ tù, tra tấn
Phan đăng Lưu, khám Chí Hòa
Vào là chẳng biết ngày ra…
…
Em, là cô giáo,
em xin đi dạy học
Học chính trị!
Mọi người phải học chính trị!
Ba dòng thác cách mạng
Là quái quỷ gì đây?
Đảng ủy hay đảng “quỷ”
Người miền Nam chỉ có một âm
Ủy hay Quỷ, cũng là một thứ
Quận “quỷ”, thành “quỷ”
Chung quanh toàn quỷ đỏ
Dạy mình điều quái quỷ
Mọi người nghe , “tiếp thu”
Làm “Thâu hoạch”
Rồi “phê bình”, “tự kiểm”
Vách cũng có tai
Mình rình người ta
Người ta rình mình
Chúng bầy ra, kiểm tra
Để moi suy nghĩ người ta
Học trò thì vẫn như ma
“Phản động”, sửa lời ca
Sửa cả khẩu hiệu :
“Nhà nước quản lý nhân dân,
Làm chủ tập thể!”
Sự nghiệp của “bác Hồ vĩ đại”
“Sống mãi trong quần chúng ta”
Ha ha ha!
Đến tên đường phố,
dân cũng không tha
Từ khi con đường
mang tên mới:
“Nam kỳ khởi nghĩa”:
tiêu “Công Lý”
“Đồng Khởi” lên rồi:
mất “Tự Do”…
Họ, họ gây xáo trộn liên miên
Họp tổ, lao động , đổi tiền
Không để dân yên
Ngày 6 tháng 6 , 1975
Chính phủ cách mạng lâm thời
Ra lệnh
năm trăm đổi lấy một đồng
Mỗi “hộ” hai trăm.
Mỗi gia đình có tờ hộ khẩu
Để mua nhu yếu phẩm
9 kí lô gạo mục một đầu người
Nửa ký thịt bầy nhầy
mỗi gia đình
cho cả tháng…
Đó là Chủ nghĩa xã hội CNXH
Là cả nước xếp hàng
Xã hội chủ nghĩa XHCN
Là xuống hố cả nước để
Ăn khoai hà thay gạo mục
….
Ba bước nhảy vọt
Đảng lọt tọt chui ra,
Mặt trận giải phóng
Cách mạng lâm thời
Đi chỗ khác chơi…
Bây giờ mới thật tơi bời
Bây giờ mới thật tả tơi
Ôi! ba mươi tháng tư
Cả nước vào tù…
Chị ơi!
Sao Khuê – Tháng tư
HÀNH PHƯƠNG BẮC
Họa bài Hành phương Nam của Nguyễn Bính
Chúng ta lưu lạc đến chốn này
Quá nửa đời người, tuyết lạnh bay
Xuân đến mà không mai vàng nở
Rượu bánh ê hề – chẳng thể thay!
&
Đối ẩm một mình lưng ly rượu
Bạn hiền vắng bóng, chẳng hề say.
Nhớ lại bẩy lăm, người qua Mỹ
Ta thì kẹt lại, phận không may!
&
Từ đó quẩn quanh vòng cơm áo
Thừa phút giây nào, vơ vẩn mây.
Người đã ra đi từ buổi trước
Có nhớ tình ta trong phút giây
&
Nợ ta – ai vẫn còn một món.
Tình – tiền – ta trắng cả hai tay!
Quê người xa lắc xa lơ đó,
Còn nhớ chăng người, áo trắng bay…
&
Thế rồi di tản qua phương Bắc
Nhìn lại quê xưa, khổ thế này!
Nhiều đêm ta muốn ôm mặt khóc
Mà lệ không đong đủ giọt đầy
&
Đi không trở lại – thôi là hết!
Mẹ già, em dại, phận nào hay
Ngoảnh lại, chỉ thấy hờn non nước
Biệt ly – xa cách – từ buổi nay!
&
Áo cơm, đèn sách, quên son phấn
Muốn ngã, nhưng rồi đứng dậy ngay
Gió đông se lạnh, tê cả mặt
Bão tuyết, bão đời, vẫn toàn thây
&
Nam nhi vơi nỗi sầu cạn chén,
Còn ta – ai là kẻ dìu tay
Bạn cùng sách vở – kinh vô tự
Hữu với thiên nhiên, dạo đó đây
&
Quê nhà – nên trở về thăm chứ
Sầu hận dâng lên … ngút tận trời
Bạn ta – có kẻ ngồi giữa chợ
Gõ bồn mà gọi: Việt nam ơi!
&
Nhưng tiền vẫn trắng như ngân nhũ
Gái, rượu , ăn chơi, rộn tiếng cười
Việt Nam ơi! Hỡi – Việt nam ơi!
Xứ nóng nhưng tình sao lại lạnh
Ta đứng trông về – lạnh mấy mươi!
Sao Khuê
15-10-2004
Thơ Hành Phương Nam
của Nguyễn Bính
Đôi ta lưu lạc phương Nam này
Trải mấy mùa qua én nhạn bay
Xuân đến khắp trời hoa rượu nở
Mà ta với ngươi buồn vậy thay
Lòng đắng sá gì muôn hớp rượu
Mà không uống cạn mà không say
Lời thề buổi ấy cầu Tư Mã
Mà áo khinh cừu chưa ai may
Ngươi giam chí lớn vòng cơm áo
Ta trói thân vào nợ nước mây
Ai biết thương nhau từ buổi trước
Bây giờ gặp nhau trong phút giây
Nợ tình chưa trả tròn một món
Sòng đời thua đến trắng hai tay
Quê nhà xa lắc xa lơ đó
Ngoảnh lại tha hồ mây trắng bay
Tâm giao mấy kẻ thì phương Bắc
Ly tán vì cơn gió bụi này
Người ơi buồn lắm mà không khóc
Mà vẫn cười qua chén rượu đầy
Vẫn dám tiêu hoang cho đến hết
Ngày mai ra sao rồi hẵng hay
Ngày mai xán lạn màu non nước
Cốt nhất cười vui trọn tối nay
Rẫy ruồng châu ngọc, thù son phấn
Mắt đỏ lên rồi biết tỉnh say
Hỡi ơi Nhiếp Chính mà băm mặt
Giữa chợ ai người khóc nhận thây
Kinh Kha giữa chợ sầu nghiêng chén
Ai kẻ dâng vàng, kẻ biếu tay?
Mơ gì ấp Tiết thiêu văn tự
Giày cỏ gươm cùn ta đi đây
Ta đi nhưng biết về đâu chứ?
Đã dấy phong yên lộng bốn trời
Thà cứ ở đây ngồi giữa chợ
Uống say mà gọi thế nhân ơi!
Thế nhân mắt trắng như ngân nhũ
Ta với nhà ngươi cả tiếng cười
Dằn chén hất cao đầu cỏ dại,
Hát rằng phương Nam ta với ngươi.
Ngươi ơi! Ngươi ơi! Hề ngươi ơi!
Ngươi ơi! Ngươi ơi! Hề ngươi ơi!
Ngươi sang bên ấy sao mà lạnh,
Nhịp trúc ta về lạnh mấy mươi.
Nguyễn Bính
CHO MÌNH TA KHEN
Thèm ghen thèm giận quá thương thèm
Đi đâu cho anh mãi cõng em
Bể dâu kinh kệ bồng kỷ niệm
Tuyệt chiêu dỗ ngọt mình ta khen …
MD.07/24/20
LuânTâm
Thân cảm tặng “TÔI MÀ THÈM GHEN”& tác giả Sao Khuê