Tháng Tư Đen

Tưởng Nhớ Ngày Quốc Hận 30 tháng 4 năm 1975

Thư của chủ tịch

Văn Bút Hải Ngoại Miền Đông Hoa Kỳ

 Văn thi sĩ Hồng Thuỷ

 

Thưa các anh chị THÁNG 4 đã về. Tháng 4 là tháng cuối cùng của chúng ta còn được sống trên QUÊ HƯƠNG THÂN YÊU.
THÁNG 4 LÀ MỘT THÁNG MÀ TOÀN DÂN VIỆT KHÔNG THỂ NÀO QUÊN!
Tháng của KỶ NIỆM ĐAU THƯƠNG. Của hoảng loạn, lo âu và cuối cùng là phải rời bỏ quê hương bắt đầu MỘT KIẾP SỐNG MỚI với những ngày lưu lạc.
Ba mươi tháng 4, ngày tất cả người dân ở miền Nam VN CỘNG HÒA PHẢI ĐỔI KIẾP. Tất cả chúng ta bỗng dưng ” bừng con mắt dậy thấy mình tay không “. Không nhà cửa, danh vọng , tiền bạc. Đang có cuộc sống đầy đủ, an vui, tự do. Chỉ vài ngày, cả một cuộc đời như bị xóa hết để trở thành những người khốn khổ trắng tay. Một số phải rời bỏ quê hương.  Số còn kẹt lại bị trù dập, trăm cay nghìn đắng.
Cuối tháng 4 là thôi, là hết. Sau 30 Tháng 4 quê hương chúng ta đã nghìn trùng xa cách cho những người phải ra đi.Những người còn kẹt lại thì dù vẫn được sống trên quê hương nhưng đã là một quê hương hoàn toàn đổi mới dưới ách thống trị của cộng sản. Những ngày tự do, êm ấm cũng không còn nữa.Tất cả chúng ta chắc chắn có ít nhiều kỷ niệm với THÁNG 4 ĐEN. CHÚNG TA HÃY HỌP MẶT TRÊN DIỄN ĐÀN NÀY kể lại cho nhau nghe NHỮNG KỶ NIỆM ĐAU BUỒN đó.
Xin các anh chị gửi các bài viết, thơ, văn, mới về THÁNG 4 ĐEN để chúng ta cùng nhau NHỚ LẠI MỘT NGÀY KHÔNG THỂ NÀO QUÊN 30 THÁNG 4 NĂM 1975. Ngày TANG TÓC CỦA NHỮNG NGƯỜI YÊU NƯỚC VIỆT NAM DƯỚI CHÍNH THỂ CÔNG HOÀ.
Thân mến – Hồng Thuỷ

 

Tưởng

Niệm

Tháng

Đen

 
 



 


Kính mời quý anh chị bấm vào những tựa đề dưới đây để đọc

 những Tác Phẩm về ngày 30 tháng 4 năm 1975

* Văn:

Những Vần Thơ Cho Tháng Tư của năm 2021-2022

 
 

Những Vần Thơ Cho Tháng Tư được Phổ Nhạc

Nhân ngày Quốc hận 30-4 2020, tôi xin thân tặng quý thân hữu bài thơ dưới đây mong quý vi thưỡng lãm.   (CT/LMS)

 

NGÀY QUỐC HẬN

Ba Mươi tháng Tư, đại tang Tổ quốc

Tang tóc quê hương, tang tóc muôn dân

Cộng sản Đệ Tam Quốc Tế vô thần

Nga, Tàu, và lủ ác ôn Việt cộng

Phát động chiến tranh tàn phá quê hương.

Người dân Miền Nam khốn khổ khôn lường

Hàng triệu triệu người vượt biên bỏ nước

Chết trong rừng sâu, chết trôi ngoài biển

Chết trong trại tù rừng núi cao nguyên

Mối hận nầy muôn kiếp không quên.

 

Ba mươi, Tháng Tư là ngày Quốc hận

Không bao giờ nguôi trong trí người dân.

Hởi đồng bào hãy vùng lên diệt Cộng

Cứu quê hương, Tổ quôc sẽ tri ơn.

 

Hoa Đô, 30-4-2020 

Trần Gò Công/Lão Mã Sơn

 
 

 

 

 

Giải Phóng Gì Đây?

 

Tháng Tư Đen ngày ba mươi tủi hận

Đất Miền Nam nhuộm máu bởi dấu giày

Bộ đội áo xanh đến từ Miền Bắc

Đi giải phóng gì đây hỡi các anh?

Để mẹ già da thêm những nếp nhăn

Ngồi chết lịm bên quan tài mới nhận

Cho con thơ đầu vòng khăn tang trắng

Và vợ hiền phải góa lúc còn xuân

Anh về đây giải phóng hở anh?

Hay đẩy thanh niên lao động vào rừng

Đem máu đỏ làm mồi ngon cho muỗi

Đưa nhiều người đi vùng kinh tế mới

Kiếm khoai rừng nuôi cơ thể gầy khô

Biến phố phường thành một bãi tha ma

Bởi cái gọi là kiểm kê tài sản

Anh đến đây người dân thêm lúa chín?

Hay vét vơ vào hợp tác riêng mình

Nói chính quyền xây dựng bỡi nhân dân

Sao dân bỏ nước đi không tiếc nuối

Từ Bắc vào Nam anh gây nhiều tội

Lập chiến công cho cộng sản Nga Tàu

Giết bao người trại cải tạo rừng sâu

Hành động ấy sao cho là chân chính

 

                                   Dương Việt-Chỉnh

Những Ngày Tháng Tư Đen

 
 
 

Tôi nhớ những ngày tháng tư đen

Học về vội mở ti vi xem

Những tin tức ở quê hương Việt

Giặc đỏ dần loang khắp bốn miền

 

Đoàn người di tản bị nhiễu nhương

Từ núi lê chân khắp nẻo đường

Về nơi chiến sĩ Cộng Hòa đóng

Rồi lại lên đường thật thảm thương

 

Cứ thế mỗi ngày mấy tỉnh rơi

Vào tay cộng phỉ – biết bao người

Bỏ của ruộng vườn xa lánh chúng

Như là trốn chạy bọn đười ươi

 

Giặc đỏ phần nhiều thiếu tính nhân

Giải phóng nhưng sao lại lấy phần

Chuyển hết của thu – mang về Bắc

Dân vùng nam Việt – mất nhiều ngân

Ở Mỹ bên này bọn nhố nhăng

Thằng Dô dân chủ họ Bại & Ðần [1]

Bỏ phiếu cúp ngừng ngay viện trợ

Chẳng chút thương tình Việt thuyền nhân

 

Thiên đường cộng sản – sướng gì đâu

Nếu có thì dân chúng hưởng giàu

Ðâu phải cùng nhau di tản trốn

Chính quyền mọi rợ – lũ đầu trâu


NVDL  (Nguyễn Văn Diệm)


[1] Joe Biden



TỦI THÂN

Ta tủi thân ta khổ suốt đời
Nhà nghèo không có chút sân chơi
Tuổi thơ không có đường mơ mộng
Ngơ ngác nhìn mây bốn phương trời

Bảy tuổi xa nhà nhớ mẹ cha
Bao nhiêu gác trọ đã đi qua
Bao nhiêu đèn sách bao cay đắng
Lủi thủi đi về như bóng ma

Mái tóc thư sinh sớm bạc màu
Cơm khô canh nguội cháo cười rau
Nắng mưa thương nhớ hồn khoai bắp
Nhẫn nhục mong ngày vui đến mau

Mười bảy năm dư nợ bút nghiên
Cũng may không thẹn với tổ tiên
Vinh qui chưa thấy thân tù tội
Đất nước tan tành đời đảo điên

Vợ yếu con thơ cha mẹ già
Bạo quyền gian ác vẫn không tha
Đoạ đày thân xác thiêu cân não
Nửa thú nửa người nửa thây ma

Biệt xứ đọa đày chốn rừng hoang
Thịt da ngao ngán áo cơ hàn
Bốn mùa đập đá tay khô máu
Sâu bọ còn đâu nhét kẽ răng

Mòn chân kiệt sức cố bò về
Vườn cũ nhà xưa gió lê thê
Mẹ không chờ kịp con về khóc
Tức tưởi ra đi kiếm con về

Ảnh mẹ bỗng như có lệ trào
Khói nhang u uất tưởng chiêm bao
Nghe như đứt ruột như tim vỡ
Hận oán mênh mông đến kiếp nào

Vợ con còn chút da bọc xương
Bửa cháo bửa rau muối pha tương
Còng lưng cày cuốc trồng rau sắn
Tóc cháy da sần áo gió sương

Ta như ma đói như lục bình
Trôi nổi dật dờ chết lặng thinh
Con sâu con kiến còn lên mặt
Giả điếc giả câm giấu bất bình

Ma quỷ nghênh ngang giữa ban ngày
Thú rừng say máu vội ra oai
Đường xưa lối cũ sao xa lạ
Một chút nhân tình cũng khói mây

Trẻ già bồng bế trốn vượt biên
Vùi xác biển đông hận xung thiên
Hồn oan gào thét thành giông bão
Nghìn kiếp nghìn đời không thể quên

Cũng may còn có chỗ dung thân
Vợ yếu con thơ lại tảo tần
Ta nằm thoi thóp mơ hoa nắng
Lạnh áo giao thừa lạnh gót xuân…

MD 01/01/1995
LuânTâm
(Trích trong TT “ HƯƠNG ÁO”, MinhThư xb. MD,USA.2007)

Dầu cho đến bao nhiêu năm sau, mỗi độ tháng Tư về, người lính chiến VNCH cũng nhớ mà buồn nỗi buồn chiến bại, mất quê hương.

 

NGƯỜI LÍNH VIỆT NAM CỘNG HÒA.

Nửa thế kỷ trước anh là lính chiến
Ngoài biên cương chống giặc giữ quê hương
Thời thế đổi thay, Miền Nam mất nước
Đất khách lưu vong, sống kiếp tha phương.

Nửa thế kỷ sau, tóc đã nhuộm sương
Ôm mối hận lòng là người thua trận
Đêm đêm lang thang nhớ về cố quốc
Buồn nỗi buồn người mất quê hương.

Chiến hữu ơi, hãy tạm gác bi thương
Sống an vui khi tuổi thọ cuối đường
Một ngày nào đó giã từ trần thế
Hồn ta sẽ về thăm lại cố hương.

Hoa Đô. Mùa Tháng Tư Đen.
Lão Mã Sơn

_____________________________

 

BÔNG SÚNG HOA SEN

Chợ đời bông súng hoa sen tàn
Đổi đời đen đỏ đứt ruột oan
Cò con nước mắt chồng con khóc
Yêu lính xưa nay thương cờ vàng…

MD.04/05/21
LuânTâm
Thân cảm tặng”CHỢ ĐỜI 1975 -YÊU LÍNH-NGƯỜI BẠN… “
& TG.VTS Nguyễn Thị THANH DƯƠNG

Sang Ngang

Thơ Trần Gò Công/ Lão Mã Sơn

 

 

 

Chiều Ba Mươi Tết

 



Mùa Xuân đã về rồi anh ạ
Gió mơn man tóc Má bạc màu
Em âm thầm ôm nỗi niềm đau
Thương với nhớ hư hao ngày tháng

Chiều Ba Mươi lòng em hốt hoảng
Bàn thờ Cha không một nén nhang
Con lang thang chợ trời buôn bán
Em bạn hàng sớm tối tảo tần

Hy vọng chắt chiu lần thăm đến
Mang cho anh lon ruốc dành ăn
Vài viên thuốc phòng khi cảm nặng
Với chút đường con tặng quà xuân

Nhớ xuân xưa phố xá tưng bừng
Nay xuân đến dững dưng não nuột
Lòng em đau như dao cắt ruột
Vắng anh rồi xuân vuột tầm tay

Anh ạ, em bỗng sợ… một ngày
Không còn dịp thăm nuôi lần cuối
Sức lực em giờ đây đã đuối..
Lê thân tàn chờ buổi gặp anh.

Đêm nay em khấn nguyện ơn lành
Ban cho anh niềm tin mãnh liệt
Hãy kiên cường dù đời oan nghiệt
Hãy giữ lòng dũng tiết hùng anh.

Nghe con không? Ơi hỡi cao sanh?
Lời thống thiết! Xin Ngài thương tiếc!


Kim Oanh

 

 
Kính mời quý anh chị xem phỏng vấn của nhà báo Đào Hiếu Thảo qua điện thoại với BS Đỗ Văn Hội về Ngày Quốc Hận 30 Tháng 4
 
THVNHTĐ thực hiện Phỏng Vấn qua Điện Thọai BS Đỗ Văn Hội Cố vấn Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Liên Bang Hoa Kỳ về Ngày Quốc Hận 30 Tháng 4 2020 và  bênh dịch vi khuẩn Vũ Hán.

Lại Một Tháng Tư Đen

Thơ Hoàng Song Liêm

Băm chín năm dài một tháng Tư
Lòng ta vời vợi bóng quê xưa
Hồn ta vẫn một hồn ly khách
Biển Thái trông sông núi mịt mờ …

Cuộc chiến đã đi qua
Lòng ta rền hậu chấn
Hỡi ơi! Trời biển rộng
Thăm thẳm núi sông ta

Lại một tháng Tư đen
Theo ta miền đất lạ
Rừng bao mùa thay lá
Sầu hóa đá trong tim.

Lại một tháng Tư đen
Hồn ta còn đau tấy
Phương trời xa khuất ấy
Đêm dài sầu mắt em…

Lại một tháng Tư đen
Ta ôm sầu viễn xứ
Bước chân mòn lữ thứ
Nỗi nhớ thuở nào quên?

Lại một tháng Tư đen
Mắt trông vời đất mẹ
Hơn phần tư thế kỷ
Quê cũ bóng xưa chìm

Lại một tháng Tư đen
Hỏi ai còn,ai mất?
Ta nghe lòng quặn thắt
Ngàn trùng dương nhớ thêm.

Lại một tháng Tư đen
Trải bao mùa Đông tuyết
Đã phai màu mắt biếc
Đôi bờ xa cách Em.

Lại một tháng Tư đen
Đường chiều thân lưu lạc
Tóc xanh giờ điểm bạc
Xa khuất bóng Em chìm.

Lại một tháng Tư đen
Quê người ta tạm trú
Bao giờ về cố thổ
Như máu chảy về tim?

Cuộc chiến đã qua lâu
Lòng ta còn hậu chấn
Hỡi ơi ! Trời biển rộng
Dằng dặc một cơn sầu.

                           Hoàng Song Liêm

           

 

 

Bài thơ Lại Một Tháng Tư Đen của thi sĩ Hoàng Song Liêm đã được nhạc sĩ  Anh Bằng  phổ nhạc năm 2009

 

 

Tưởng Niệm anh hùng
Nguyễn Khoa Nam
Thiếu tướng hiên ngang ở lại thành
Quân hoài quý mến lớp đàn anh
Giờ cùng ước nguyện  còn thơm tiếng
Phút chót câu thề mãi sáng danh
Nước mất buồn đau tìm lối tử
Nhà lìa khổ nhục thoát đdường sanh
Can trường súng nổ ngàn thu biệt
Họ Nguyễn Khoa Nam sử sách dành
                                           Minh Thuý

Thơ của Thanh Song Kim Phú và Minh Thuý

 


 

 

Văn thi sĩ 

 

Nguyễn Phương Thuý

tưởng niệm 

ngày 30 tháng 4

 

 

 

 

45 năm trôi qua

Phương Hoa

45 năm trôi qua

Nền Cộng Hòa gãy đổ

     Dân miền Nam đau khổ

Vì chủ nghĩa Tàu Nga

Ngập trời bão táp phong ba

Nhìn non nước Việt xót xa trong lòng

             ***

45 năm trôi qua

Nơi “thiên đường” Cộng Sản

Chữ nhân quyền nhân bản

Là từ ngữ xa hoa

Biết bao trí thức ra tòa

Biết bao Chức Sắc, Thầy, Cha vô tù

           ***

45 năm trôi qua

Đời nông phu nghiệt ngã

Vì thiên tai nhân họa

Đang rình rập từng ngày

Nông gia mất hết ruộng cày

Dân oan khiếu kiện đọa đày thảm thương

                ***

45 năm trôi qua

Dân Việt Nam uất hận

Anh qua Tàu bán thận

Em xuất khẩu “bán hoa”

Cái nghèo hại chết dân ta

Làm cho văn hóa nước nhà tiêu tan

                ***

45 năm trôi qua

Đoàn “cháu ngoan” lỗi lạc

Kẻ buôn sừng tê giác

Người đi bán ngà voi

Tiếp viên qua Nhật “móc moi”

“Thằng cu, cái hĩm” nổi trôi chợ đời

45 năm trôi qua

Nhiều tham quan khoác lác

Tiền phủ phê đánh bạc

Tình chẳng ngại trẻ thơ

Học đường thầy chú làm ngơ

Tha hồ dâm tặc phỉnh phờ nữ sinh

          ***

45 năm trôi qua

Biển Việt Nam dậy sóng

Đường lưỡi bò – lật lọng

Tàu Trung Quốc rập rình

Toàn dân phẩn nộ biểu tình

“Người ta” đàn áp “người mình” thẳng tay

           ***

45 năm trôi qua

Từng lớp người say ngủ

Vì lợi danh bao phủ

Vì quyền thế thênh thang

Mãi mê “mười-sáu-chữ-vàng”

Mặc cho Tàu cộng xé tan cơ đồ

            ***

45 Năm trôi qua

Khắp nẻo đường đất nước

Trong lớp người bạc nhược

Bừng nở những bông hoa

Rừng gươm mũi giáo xông pha

Cưu mang hoài bão sơn hà điểm tô

             ***

45 năm trôi qua

Từ những người vượt biển

Nhiều nhân tài xuất hiện

Mong khôi phục giang san

Người ơi vững chí bền gan

Lật dòng sử Việt sang trang thái hòa

             ***

45 năm trôi qua

Phải nay đà đến lúc

Ta đứng lên rửa nhục

Đuổi bọn giặc Bắc phương

Hỡi người con cháu Trưng Vương

Cùng nhau hợp sức lên đường cứu nguy.

Phương Hoa

Tướng Nguyễn Khoa Nam

 Khoa Nam khí tiết tuẩn theo thành

Nước mất hận tràn dạ liệt oanh

Một phát nghiệt oan vong mệnh bạc

Nghìn đời uy dũng rạng thanh danh

Giặc hèn mong thấy câu hàn phục

Kẻ sĩ đâu màng chuyện tử sanh

Binh lính đớn đau, dân tưởng niệm

Lòng yêu kiệt tướng mãi riêng dành

Phương Hoa – Apr 20th 2019


Niềm Đau Tháng Tư

 Tưởng niệm Tháng Tư sắp đến này

Nhớ về thuở ấy buổi chia tay

Người đi thoát cảnh chim lồng chậu

Kẻ ở dìm thân chốn đọa đày

Quốc phá điêu linh sầu ngập biển

Gia vong tan tác hận tràn mây

Sống nhìn quê mẹ thù dày xéo

Viễn xứ ngày thêm vẻ úa gầy

 

Gầy úa nhìn quê dạ não buồn

Nhớ thương khắc khoải quyện vào hồn

Ly hương mang cả tình dân tộc

Viễn xứ gánh quằn nghĩa xóm thôn

Ái quốc nào cam chờ biển cạn

Vi gia há phải đợi sông mòn

Hỡi người Hồng Lạc mau xông tới

Giành lấy sơn hà cứu nước non

 Phương Hoa – Apr 26th 2019


NGÀN DẶM RA ĐI

 Nước non ngàn dặm ra đi
  Quê hương đâu nỗi biệt ly thuở giờ
Giang sơn dải núi mịt mờ
Giòng thơ suối nhạc lặng lờ nơi nao
Một mùa âm hưởng lên cao
Xa đưa tiếng quốc gọi vào đêm sương
Tình nào tấu khúc ly hương
Hồn hoa chia biệt còn vương cõi lòng
Bên đèn một bóng mông lung
Chông gai sờn gấu áo hồng tiểu thơ
Gót son rạn nứt niềm mơ
Bôn ba lệ nhỏ xót bờ bến xưa
  Lê Mỹ Hoàn

Nỗi lòng Mẹ tháng Tư

 

Mẹ ngồi đốt mớ bòng bong
Mong con mong mãi vẫn không thấy về
Xa xôi muôn dặm sơn khê
Con đi từ dạo giặc về lầm than
 
Tháng Tư gẵy súng tan hàng
Nước non lâm cảnh điêu tàn vì ai?
Xứ xa con có đêm ngày
Quyết tâm quang phục một mai trở về?
 
Con ơi hãy nhớ lời thề
Chắp tay Mẹ nguyện ngày về không xa
Tháng Tư đã đến lại qua
Còn bao lâu nữa nước nhà an vui?
 

phamphanlang

22/4/2014

 
Bài thơ Nỗi Lòng Mẹ Tháng Tư được Ns Mai Hoài Thu phổ nhạc, Đông Nguyễn Music Studio hòa âm và ca sĩ Đông Nguyễn trình bày.
 
Xin mời nghe.
https://www.youtube.com/watch?v=-zANIfUyeBc

 

 
 
 
 
 

Ba Mươi Tháng Tư

Lê Thị ý
Đường em đi có súng trường nón sắt,
Từng đám tàn quân cởi  áo quy hàng.
Trời Sài gòn u ám một màu tang,
Và tiếng hú như có bầy quạ đói.
 
Đường cũ tình ta nột thời sôi nổi,
Thuở nhạc vàng ru ngủ cặp tình si.
Khắp nẻo bây giờ tấp nập người đi,
Lời vang vọng tiếng hát ca từ Bắc.
 
Khu phố ngày xưa như người xuân sắc,
Hôi hám bây giờ khu chợ lộ thiên.
Trang sách nhòe tác giả chẳng còn tên,
Và tư tưởng như một lời buộc tội.
 
Hòn ngọc Viễn Đông giới nghiêm buổi tối,
Hiu hắt đèn mờ Công Lý Tự Do.
Anh là ai, lý lịch rất mơ hồ,
Trong thế đứng con thò lò sáu mặt.
 
Thời gian qua vùng trời xanh có thật,
Mộng ước vào đời tuổi trẻ thần tiên.
Rồi đôn quân, súng đạn réo vang rền.
Rồi sao rụng, hồn ai lìa trần thế.
Rồi trại tập trung cầm tù thế hệ,
Biển lớn chôn người vượt thoát quê hương.
 
Đường em đi như tất cả vô thường,
Và tất cả theo vòng xe luân chuyển.
Từ bỏ Việt Nam lòng buồn xao xuyến,
Em lạc loài trong xã hội văn minh.
Một buổi nào đây thế giới chuyển mình,
Về quê cũ vòng tay đầy hạnh phúc.

Lê Thị Ý

 Trong mùa Quốc Hận, xin mời nghe ca khúc do Ns Mộc Thiêng phổ nhạc từ hai bài thơ Niềm Mơ Quét Lá của PhamPhanLang và Thôi Em của GS Ngô Đức Diễm (cảm tác từ bài Niềm Mơ Quét Lá), Ns Quang Đạt hòa âm và hai ca sĩ Diệu Hiền & Duy Cao trịnh bày.
      Xin mời nghe
https://www.youtube.com/watch?v=BMqXync8za0&list=PL-PjETWb5itz6PbCDfGIQtu0Y0f-1IAMG&index=61  
 

NIỀM MƠ QUÉT LÁ

Chiều chiều tôi quét lá vàng
Hốt mùa Thu rụng lòng mang nỗi sầu
Nước non giờ đã chìm sâu
Trong tay quỷ dữ còn đâu mà về
 
Nghẹn ngào trong nỗi tái tê
Lá vàng quét mãi ngày về còn xa
Dù cho đất nước phong ba
Lòng tin quang phục không nhòa trong tim
 
Ngày ngày quét lá tôi tìm
Dư âm ngày cũ nỗi niềm đầy vơi
Cầu xin khấn nguyện với Trời
Một mai non nước rạng ngời ánh quang
 
PhamPhanLang

THÔI EM

Thôi! Em đừng quét lá vàng 
Để hồn thu đọng trên hàng mi cong
Thương đời hận nước nhớ chồng
Lỡ làng ôi ! Vết thương lòng cũng vơi
Vàng thôi quét lá thôi rơi
Ngưng cơn bão nổi bời bời gió đông
Ngày về ai chẳng ngóng trông
Quê hương còn đó tang bồng còn đây
Đêm đêm đốt nến chấp tay
Nguyện cầu qủy dữ tới ngày diệt vong
Dư âm ngày cũ còn nồng
Gót em nhẹ lướt nối vòng tay thương
Ngô Đức Diễm  

Tháng Tư Bỏ Lại Quê Hương

 

Hôm nay ngày Quốc Hân
Ngày bốn mươi lăm năm xa xứ
Ngày bỏ lại quê hương
 
 Ngày ra đi tìm đường
Tự do ở phương trời vô định
 
Đêm tối trời năm ấy
Hỏa châu rực sáng súng rền vang
Theo đoàn người bỏ chạy
 
Bế con thơ lệ đẫm
Mẹ hiền ơi ở lại con đi
 
Chốn viễn xứ lòng đau
Nhớ quê thương Mẹ miên man sầu
Ôi lòng đau đứt đoạn
 
Nhìn cây tưởng tre nhà
Nhìn mây tưởng như là Mẹ yêu
 
Mơ mai về cố quận
Nhìn dáng Mẹ thấp thoáng vườn trầu
Ăn bát canh Mẹ nấu
 
Mơ vẫn chỉ là mơ
Bốn lăm năm đợi chờ mòn mỏi
 
Cờ vàng ba sọc đỏ
Ôm vào lòng tim đau lệ nhỏ
Ôi quê hương dấu yêu
 
Bao giờ được trở lại
Nằm trong lòng mảnh đất tự do
 
phamphanlang
Đất Hạ 30-4-2020

Thơ tưởng niệm ngày 30 tháng 4

của văn thi sĩ

Nguyễn Phan Ngọc An

TRƯỜNG CA LY HƯƠNG

Bốn mươi lăm năm tròn, thân ly xứ
Mất quê hương mất cả những thâm tình
Ðồng bào tôi người đau khổ điêu linh
Kẻ lang bạt tìm miếng cơm manh áo

Bốn mươi lăm năm dài trong gió bão
Triệu hình hài trôi dạt dưới đại dương
Vạn sanh linh tan tác giữa sa trường
Bao anh dũng nêu cao gương khí tiết

Bốn mươi lăm năm buồn chào tiễn biệt
Lớp lớp ra đi như những áng mây mù
Tan biến vào nơi cõi mộng phù du
Danh tài tuấn kiệt cũng thành sương khói

Bốn mươi lăm năm bao điều muốn nói
Thốt chẳng ra lời từ ngục tối âm u
Có còn đâu thời vàng son xa cũ
Mở mắt nhìn mà nghẹn đắng môi khô

Vì chữ tự do, đi tìm đường tị nạn
Người chiến binh phải lìa bỏ quê hương
Mang trong tâm lời thề tròn sứ mạng
Cùng nhau trở về xây dựng lại giang san

Bốn mươi lăm năm nơi phương trời lận đận
Tóc bạc da nhăn cay đắng dặm trường
Ðêm từng đêm lòng riêng mãi tơ vương
Bao giờ hoa nở trên đường hồi hương …

nguyễn phan ngọc an

Nhớ Tháng Tư Đen 
Ký ức se lòng nhớ cố hương 
Người dân xứ Việt khổ canh trường 
Non sông nắng giận gieo hầm tối 
Đất nước mưa sầu thả ngõ sương 
“Vị quốc vong thân “người nuối tiếc 
Vì làng bỏ mạng kẻ buồn thương 
Căm hờn cảnh tháng tư năm cũ 
Lịch sử mong cầu sẽ đổi chương 
    Minh Thuy – Tháng 4/2/2020

NỬA


Nửa kiếp gian truân bạc mái đầu
Nửa đời lưu lạc khắp năm châu
Nửa hồn thi tứ dâng trời đất
Nửa khối tình chung gửi địa cầu

Nửa cuộc đời trôi theo vận nước
Nửa giang san thăm thẳm ngàn dâu
Nửa đêm thức trắng canh thâu
Nửa mơ về bến giang đầu xa xăm

Nửa nhân loại âm thầm ly tán
Nửa đất bằng ngao ngán bể dâu
Nửa vầng trăng khuyết đổi mầu
Nửa thân chiến sĩ dãi dầu gió sương

Nửa theo tiếng gọi lên đường
Nửa chìm đáy nước trùng dương mịt mờ
Nửa bỏ xác rừng thiêng nước độc
Nửa anh hùng khí tiết hy sinh

Nửa chờ đợi ánh bình minh
Nửa mang xiềng xích rục thân lao tù
Nửa thân đơn tủi hờn qoá phụ
Nửa thân già lạc lối tìm con

Nửa trên đầu chít khăn tang
Nửa nằm yên dưới suối vàng nghìn thu
Nửa cơ đồ phù du tan tác
Nửa nhân sinh mất mát tình thân

Nửa mê danh lợi phù vân
Nửa tham tiền của chẳng cần lương tri
Nửa nhân ái tìm chân thiện mỹ
Nửa quên mình cho lý tưởng chung

Nửa bàng hoàng nửa ung dung
Nửa người nửa ngợm tận cùng xót xa
Nửa mai mĩa nhân tình thế thái
Nửa thành công gặt hái nghiệp vinh

Nửa mang tiền của mua danh
Nửa giành cơ hội thành dân giang hồ
Nửa phụ nữ bán thân xứ lạ
Nửa em thơ bỏ cả sách đèn

Nửa ham vật chất bon chen
Nửa mê danh vọng đê hèn xác thân
Nửa thế giới chìm trong biển loạn
Nửa nhân gian ly tán đảo điên

Nửa đau thương, nửa ưu phiền
Nửa trời đất cũng … là miền phong ba !

nguyễn phan ngọc an –

Miền Nam Việt Nam Trước Và Sau Năm 1975

Cuộc sống vội vã, tự do và đầy đủ nơi quê hương thứ hai đã khiến đôi khi tôi quên đi những kỷ niệm tuyệt vời của miền Nam Việt Nam cũng như những sự băng hoại của xã hội Việt Nam, trước và sau biến cố  ngày 30  tháng Tư năm 1975, mà những người dân miền Nam thường gọi là Ngày Quốc Hận!

Hận quá đi chứ! Hận Cộng Sản đã xua quân chiếm miền Nam! Hận bị đồng minh bỏ rơi! Hận không giữ được miền Nam! Hận  không giải phóng được miền Bắc!

Người dân miền Bắc, đa số, cũng hận vì bị Cộng sản lừa bịp! Họ đã “Sáng mắt, sáng lòng”, khi vào miền Nam, thấy đời sống người dân miền Nam sung túc và êm ấm dưới sự “kìm kẹp” của Mỹ Ngụy!

Tôi chỉ nói là “đôi khi tôi quên” thôi, chứ thật ra, làm sao mà tôi quên được, khi hàng ngày, hàng đêm, tôi vẫn ”ôm” cái iPad để say mê ngắm những hình ảnh đẹp của một thời êm đềm xưa cũ cũng như những hiện trạng đang ngày càng băng hoại trên quê hương!

Những thành phố ở miến Nam mà tôi đã sống, đã đi qua, nơi nào cũng đẹp! Những nơi ấy, không chỉ đẹp ở phong cảnh mà còn đẹp về nếp sống. Nếp sống có văn hóa, tràn đầy tình người, có tự do tư tưởng, tự do sáng tác! Bởi thế cho nên, các tác phẩm về văn học nghệ thuật của miền Nam khi xưa, ngày nay, đã trở thành món ăn tinh thần cho người dân miền Bắc.

Tôi còn nhớ thời gian đầu, lòng tôi đã quặn đau khi thấy sách, báo, nhạc, của miền Nam bị  gán cho cái nhãn hiệu “Văn hóa đồi trụy!”,  bị tịch thu và đem đốt! Tôi phát khóc khi nghe các ca sĩ Hà Nội hát những bản nhạc của các nhạc sĩ miền Bắc! Nhạc sĩ Nguyễn Văn Tý với bài hát Dư Âm thiết tha, nồng nàn khi xưa, bây giờ tôi phải nghe bản nhạc Dáng Đứng Bến Tre của ông!  Nhạc sĩ Văn Cao, Hoàng Giác, Đoàn Chuẩn… mà tôi hằng ngưỡng mộ, hình như trong suốt thời gian các ông sống dưới chế độ Cộng sản, các ông cũng chỉ sáng tác được những nhạc phẩm “theo toa đặt hàng!”.  Những sách báo của miền Bắc, mà tôi cố đọc,  tôi  “nuốt” cũng  không trôi!

Tôi cũng bắt đầu biết sợ! Sợ bạn bè, bà con lối xóm! Sợ Công An, Bộ Đội! Sợ  bị đuổi đi Kinh Tế Mới! Tôi sợ và tôi sợ!

Tôi tự hỏi, không lẽ suốt đời tôi sẽ phải sống như vậy sao?  Không, không, bằng mọi giá, tôi sẽ trốn chạy khỏi cái “thiên đàng xã hội chủ nghĩa” này!

 Chuẩn bị đi vượt biển từ sớm và đi rất nhiều lần, nhưng tôi cũng bị sống  trong “ độc lập, tự do, hạnh phúc” trong khoảng thời gian là năm năm!

Những kỷ niệm kinh hoàng của năm năm sống dưới chế độ Xã Hội Chủ Nghĩa cùng những tháng ngày nằm dài ôm cái iPad trên đất Mỹ,  theo dõi hiện tình quê nhà đã khiến nhiều đêm tôi mất ngủ!

 Nhìn vào toàn cảnh của Việt Nam ngày nay, những người thiếu suy nghĩ, dường như cũng hài lòng lắm!  Những nhà cao tầng, những khu du lịch sang trọng, những đô thị mới…mọc lên như nấm!  Nhiều tỷ phú đô la có nếp sống Đế Vương như những ông vua dầu hỏa ở Trung Đông!

Nhưng, trông vậy mà không phải vậy! Nhữngg mảnh đời lầm than, cơ cực, những tệ nạn mua bán chức, quyền,  bằng cấp, việc làm… bằng tiền, bằng gái, xảy ra nhan nhản khắp nơi, khắp chốn! Có những bà mẹ bán con từ khi còn ở trong bụng mẹ hay khi con đã trưởng thành, có thể đi làm lao động, làm vợ, làm điếm cho người nước ngoài! Có những cô gái, chịu đi làm gái bao cho các đại gia, chỉ để lấy tiền mua son, phấn, áo quần, giầy, ví… hàng hiệu!

Những đặc khu kinh tế, những thành phố lớn nhỏ, những người có chức, có quyền, đã công khai hoặc âm thầm, bán nhượng cho người Tàu! Đi đâu cũng thấy Tàu và Tàu! Mấy ngàn trẻ em Việt lai Tàu ở vùng Cao nguyên trong vòng mấy năm người Tàu khai thác Bauxit cũng đủ cho ta thấy, rồi đây, người Tàu sẽ nuốt trọn Việt Nam không cần súng đạn mà bằng tiền, bằng thật nhiều tiền!…

Có còn kịp không, nếu có một sự thay đổi trong tư duy, trong hành động, của mọi người dân việt ở cả trong và ngoài nước? Nước Việt Nam có thể tồn tại không, nếu người trong nước chỉ biết quên đời trong các quán nhậu! Nếu người Việt ở hải ngoại chỉ biết nhớ về quá khứ êm đềm của những ngày xa xưa như những kỷ niệm đẹp trong đời?

Lê Thị Nhị

Thơ Nhạc về 30 tháng tư : “Nước Mắt Quê Hương”  của Trần văn Thế 

Nhạc Phẩm:  Nước Mắt Yêu Thương

Ý Thơ Trịnh Tây Ninh

 Nhạc Trần Văn Thế

Tiếng hát của ca sĩ KK Duy Hân

MẮC BẪY SỤP HẦM

“Tháng tư đi tậu trâu bò
Để ta sắm sửa làm mùa tháng năm “(1)
Người mắc bẫy trâu sụp hầm
Đồng hoang cỏ cháy kiến ong trở cờ

Núi xương sông máu vỡ bờ
Trại tù nở rộ trẻ thơ ăn bèo
Chó tuyệt giống chuột ăn mèo
Ròng ròng mất nước cá kèo lột da

Xác con vịt hồn mẹ gà
Đạn cười bom khóc khổ qua bị đòn
Thân tàn vượt thác trèo non
Băng rừng đói rách thăm con nuôi chồng

Tép riu nhái bén mất rong
Cùng đường tuyệt giống lấp sông kinh hoàng
Chim trời cá nước đầu hàng
Bóng chim tăm cá điêu tàn bóng đen

Miệng hùm lưỡi rắn tự khen
Độc trùng độc vật trống kèn dã nhân
Ông lò ông táo thiêu thân
Khát khao vượt biển không chân kiện trời

Vu oan hại chủ đổi đời
Ăn lông ở lỗ kiếm lời khoẻ re
Sâu đen bọ đỏ lên xe
Cò con cu đất luỹ tre chìm tàu

Không nghìn trước không nghìn sau
Đòn thù tuyệt đỉnh cỏ rau hết hồn
Sử kinh bóp méo vo tròn
Tráo bùa đổi phép dạy con rượu chè

Ngày đất khóc đêm trời đè
Lưà thầy phản bạn kết bè yêu tinh
Con thơ khát sữa cầu kinh
Tội đeo kính trắng nhục hình tha ma

Trần gian điạ ngục thương ca
Bừng con mắt dậy cướp nhà tay không…(2)

MD.04/09/08
LuânTâm

(1) Ca Dao
(2) Mượn ý câu thơ :”Bừng con mắt dậy thấy mình tay không ” của Ôn Như
Hầu Nguyễn Gia Thiều trong tác phẩm “Cung Oán Ngâm Khúc”

 
 

ĐẤT THÉT GÀO

Đã hết an bình trong mắt nhau
Đau cây lá rụng đất thét gào
Điên người không thét không gào nữa
Lấm lét vô lùm chôn cọng rau

Bão đỏ xuân đen ruộng cháy vườn
Ghe bầu tan máu đặc đại dương
Bao nhiêu con mắt chưa kịp nhắm
Trời đất chưa màu áo tha hương

Những giấc mộng đầu cũng chết con
Những tay chưa nắm được thỏi son
Những lời chưa nói môi chưa ấm
Một chiếc hôn nào thực như ngon

Ngày cướp đêm quan no ngủ khì
Giam cầm bao tử bắt chân qùy
Thương trâu-người kéo cày cổ tích
Trụ đèn hận chẳng có chân đi

Hang ổ nào còn được riêng tư
Mắt nào lén giữ được bóng xưa
Nước nào được uống không nhiểm độc
Người được bằng cây được trồng hư

Cày xới tan tành ruộng hết dưa
Trồng hoa dâm bụt gỉa hoa chùa
Dụ người non dạ khôn mê dại
Nạp mạng chằng ăn khỏi tốn bùa

Bỏ dép mang hài cóc nghiến răng
Phình bụng ễnh ương dọa chị hằng
Ngăn sông cấm chợ tình man rợ
Đỉnh-cao-trí-tuệ-ác ai bằng

Những điệu kèn tây điệu kèn ta
Kèn đưa đám cưới đưa đám ma
Chết oan chết nhục không kèn trống
Cưới chẳng xe hoa chẳng thuyền hoa

Lạnh nước kinh hoàng lạnh máu sôi
Vẫn ăn vẫn uống vẫn nói cười
Giữa lòng xương trắng cao hơn núi
Nuí lở sông bồi đá nước đui

Không giàu ba họ khó ba đời
Quá gian quá dữ giành học bơi
Bơi nhanh bơi chậm đều không kịp
Thuyền đã vớt đầy xác mồ côi…

MD.03/24/06
LuânTâm

– Last updated on March 30, 2022 by B-Lien Bien Hoa
June 30, 2020