Ngậm Ngùi Ngày Quốc Hận (30/04/1975) Phần 2 và Phần 3 – Tâm Sự VTS Thanh Song Kim Phú

Cách đây gần 2 tuần KIM PHÚ đã gửi đến quí vị “Ngậm ngùi 47 NĂM NGÀY QUỐC HẬN Trang 1”
Hôm nay xin chuyển tiếp “Trang 2.NGẬM NGÙI 47 NĂM NGÀY QUỐC HẬN”. Kim Phú ít khi gửi bài nhưng có lẽ nỗi đau THÁNG 4 triền miên nên dường như nguồn cảm hứng vô tận khiến KIM PHÚ viết hoài không hết. Xin mời quí vị thưởng thức.
Bé Bưởi đã nhanh chóng gồm chung tất cả bài viết liên tục về tháng 4 của KIM PHÚ vào WEBSITE VBVĐBHK, nếu quí vị muốn đọc đầy đủ xin mời vào WEB xem nhé.
Thân mến – Hồng Thủy
 
 
Bài viết : TRANG (2) NGẬM NGÙI 47 NĂM NGÀY QUỐC HẬN.
 
Kính thưa quý vị,
Mấy tuần trước, bé Phú xem được những bài viết về Tướng
Trần Bá Di, liêm khiết trong cuộc sống thanh bạch, ngẩng
cao đầu cho dù trong ngục tù Cộng sản, và tươi cười nhã
nhặn, dùng sức tàn bán ly, que kem, thu về từng đồng lẻ… 
 
Tướng Đảo với bài thơ Nhớ Mẹ viết từ trong tù được phổ
nhạc làm lay động lòng hàng triệu trái tim của những người
con…Trước khi mất, trăng trối xin không phủ Quốc Kỳ, vì
thân chiến sĩ chẳng bỏ thây nơi trận mạc…Và vừa rồi, ông
được cữ hành Lễ Tưởng Niệm trang trọng bên nước Úc.
 
Những lão Tướng quân, những người Lính, chỉ có ước mơ 
một cuộc sống bình dị khi trả xong nợ núi sông.Những góa            
phụ, chinh phụ của các quân nhân kiên cường bất khuất, 
lòng sao không khỏi hoài vọng sống an bình nơi Quê hương.
Những Chiến sĩ trận vong, oan hồn uổng tử…xin hãy nương
theo hương khói…xin hãy cùng chung niềm khắc khoải với
người may mắn sống còn trong những ngày tháng nầy…
 
Không phải chúng ta cứ mãi bám theo quá khứ một thời vàng
son của đất nước, nhưng trong tâm khảm mọi người…cho dù
đang yên lành êm ấm hay còn vất vả bởi mưu sinh…làm sao
khỏi ngậm ngùi khi đến thời khắc nầy của 47 năm xưa…
 
Bé Phú không sao quên được, từng đọc bài viết về một vùng
lửa đạn, người chồng là Lính Địa Phương Quân, gục ngã
bên cây súng, cạnh vợ và các con thơ…Người vợ Lính nầy
không kịp có nước mắt khóc chồng, vì đạn giặc bắn rát bên
tai…đám trẻ kinh hoàng trong vòng rào kẽm gai cùng với
mẹ và xác cha…chị đặt đứa bé còn đang bồng ngửa trên tay 
xuống chiến hào, cạnh anh chị nó, chị cầm súng của chồng, 
chiến đấu đến viên đạn cuối cùng, và rồi, quyết không để bị
bắt sống, chị rút chốt lựu đạn, cùng chết với chồng, con…
 
Trên đường bé Phú đi tìm Ba các cháu đóng quân ở Căn cứ
Mỹ Tho ngày 4 tháng 5/75 chưa thấy về…bé Phú gặp xác 2 
người Lính VNCH, với quân phục đầy đủ, ruồi nhặng vo ve…
Đã là sau ngày “Bị gãy Súng bởi Nhật lệnh đầu hàng”…mà
còn mặc quân trang trong Thành phố Sài Gòn, hẳn hai anh
đã quyết định ra sao trước khi nằm phơi xác tại ngã tư Hai
Bà Trưng/Phan Đình Phùng trước nhà đèn sát bìa rào sân
vận động Phan Đình Phùng!!!…Bé Phú thẫn thờ rồi lo sợ…
Những điều mắt thấy, đọc, tai nghebảo sao bé Phú có thể
xóa khỏi đầu óc mình dù gần nửa thế kỷ qua
 
Mới 8 tuổi đầu, hằng tuần bé Phú theo Mẹ lên Quân Trường 
Thủ Đức thăm Cha đang thụ huấn. Đã theo Cha sống trong
Doanh trại của Tiểu Đoàn 13 Đầu Trâu từ năm 1955…Đen
nhẻm vì ngày dang nắng vớt lia thia, hái bông muồng, lượm 
trái so đủatối về ngủ trên giường kê sát tủ sắt chứa vũ khí
của Tiểu Đoàn, được ru ngủ bằng tiếng tạch tạch sè sè của
máy Truyền Tin phòng sát bên vách. Trên đầu giường Ba, là
khẩu súng lục, để trong bao thắt lưng, nhiều đêm giữa giấc
ngủ trẻ thơ, phải choàng thức vì tiếng chân chạy rầm rập…
Ba nai nịt, phát súng cho các bác các chúvà rồi Ba cấp tốc
dẫn quân đivà Mẹ ngồi bó gối cả đêm, mà bé Phú cùng các
em lại ngủ ngon lành… Tỉnh giấc giữa tranh tối tranh sáng,
trên giường vẫn là Mẹ ngồi ngóng chờ Ba thấp thỏm âu lo
Ngày tháng cứ  trôiđêm đen cứ trôi trong tuổi thơ dại…
lặp đi lặp lại gần 2 năm trườngLàm sao có thể quên???
 
Sài Gòn nhốn nháo chộn rộn… xe cộ vất đầy đườngtrong
những ngày sau 30 Tháng Tư năm ấylàm sao bé Phú có
thể quên khi những ngày của Tháng Tư năm nay đang đến,
dù đã 47 năm trôi qua !!!
Chúng ta may mắn sống sót, không phải lôi  “ cái bóng ma
dĩ vãng để tôn thờ, để bi lụy dầm dềmà để ngậm ngùi với
sự tồn vong của cả một Miền Nam thương yêuđể đồng cảm
với người từng mất con, mất chồng, mất cha, hay mất đi một
phần thân thể…Để những người còn đang sống, hoặc anh 
linh của những người Lính, người Dân đã nằm xuống trong
những ngày ấy được chút ấm lòngdù chỉ đơn sơ tấm chân
tình và Nén Tâm Hương vọng tưởng…
Kính mong quý anh chị em dành chút thì giờ thưởng lãm mấy
dòng viết tuy thô thiển nhưng thiệt bụng của bé Phú
Trân trọng và xin đa tạ.
Bé Phú
 



TƯỞNG NIỆM :
TƯỚNG TRẦN BÁ DI
(Họa thơ NMT, cựu Sĩ quan VNCH)

Chiến trận anh hùng dự lắm phen
Công dày hãn mã há cầu khen
Thanh liêm binh sĩ kiêng dè nết
Khí khái quân thù nể trọng tên

Sức mỏn lòng ngay thơm bạc cắc
Thân mòn dạ thẳng ngọt que kem
Khổ mà chẳng nhục, thanh cao sống
Lão Tướng bền tâm quyết chí làm

Thanh Song Kim Phú
CA. Mar/15/2022

* 1) TƯỞNG NIỆM TƯỚNG ĐẢO



* 2)  30/04/1975 NGÀY QUỐC HẬN…

* 3) NGƯỜI VỢ TÙ CẢI TẠO

 

Họa Vần :
HAI NGƯỜI LÍNH NHẢY DÙ
(Thơ của SP, cảm tác từ Chuyện :
Hai Người Lính Dù)
Thập thủ liên hoàn

1)
Bên bờ sinh tử…biết rằng nguy
Tiến bước an nhiên có ngại gì…
Lội rạch truy thù tâm vẫn nhớ
Băng rừng đuổi giặc trí luôn ghi
Thề không sát cánh phường vô đạo
Nguyện chẳng kề vai lũ bất nghì
Giáp mặt, làm sao vui để sống?
Anh hùng dẫu chết…thảnh thơi đi

2)
Đi vào tuyệt lộ cõi ngàn thu
Mạng dẫu sa cơ gặp kẻ thù
Tráng khí lùa mây bay lãng đãng
Hùng tâm bạt gió rít vu vu
Mi trào lệ đẫm thương đời Lính
Mắt đọng châu sa xót cánh Dù
Tổ quốc điêu tàn sông núi hận
Cho người chinh phụ khóc vong phu

3)
Vong phu dũng cảm quyết không về
Báo quốc chưa tròn phụ xóm quê
Phụ mẫu chờ mong đành lỗi hẹn
Thê nhi ngóng đợi phải sai thề
Chẳng thua…rã ngũ xem càng nhục
Chửa đánh…quy hàng thấy cũng ê
Nhớ lúc bươn mình trong lửa đạn
Lòng vui dẫu lính khổ trăm bề

4)
Bề thế quân hùng tiếng dậy vang
Mưu cơ tướng dũng lệnh nghiêm hàng
Giúp dân lạc nghiệp miền thôn dã
Dẹp giặc an lành chốn thảo trang
Thuở ấy miền xuôi vui xóm quận
Giờ đây mạn ngược khổ buôn làng
Lòng son dạ sắt gìn non nướclừng
Chết giữ gan vàng cõi dọc ngang

5)
Ngang dọc tung hoành vẫn thiện lương
Không mang tủi nhục đến tông đường
Tướng quân khí khái lừng thơm tiếng
Binh sĩ trung thành quyện ngát hương
Thất quốc đành cam sầu vạn cổ
Tan gia phải chịu khổ miên trường
Đời người sống chết là duyên phận
Hùng sử đâu làm vấy bẩn trang…

6)
Trang hùng sử, lấy máu mà đong
Biển hóa cồn dâu quá não lòng
Lính tráng mang tù thân bị xích
Dân tình phải tội mạng đeo gông
Gia đình dính líu đày vô bẫy
Con cháu liên quan đẩy tới lồng…
Nước độc, rừng thiêng, kinh tế mới
Cùn đời tận khổ cũng chưa xong!

7)
Xong nhánh tang xin bện cỏ bồng
Làm nên hồ thỉ giúp non sông
Ngăn thù giữ ổn trên nương rẫy
Quét giặc gìn an dưới ruộng đồng
Nước mất cam đành người mạng tuyệt
Thành tan phải chịu kẻ mình vong
Bàn cờ vua đã đi sai nước
Để khổ con dân lụy nhỏ dòng

8)
Dòng đời nhạt nhẽo lại ơ hờ
Chẳng giúp người thua cuộc mất cơ
Chợt thấy tình hình thay trận địa
Vừa nghe chiến sự đổi quân cờ
Niềm đau thất quốc làm ngơ ngẩn
Nỗi khổ vong gia khiến vẩn vơ
Mũ Đỏ Thiên Thần đền nợ nước
Hồn thiêng sắc áo quyện màu cờ

9)
Cờ dầu khó thể đặt trên đài
Nước mất không làm nhục chí trai
Tổ quốc tiền nhân công đức nặng
Quê hương hậu thế nghĩa nhân dày
Vô tình gặp gỡ lòng thêm uất
Hữu ý đương đầu mắt phải gay
Sự chết kiêu hùng như lẻ sống…
Non sông, chẳng lẽ tựa quân bài !

10)
Bài bù…mất trắng, có mong chi
Huyết quản luân lưu lá Quốc Kỳ
Hảo hớn không quên lời tổ phụ
Anh hùng chẳng bạc nghĩa thê nhi
Lòng ngay đến chết, lòng luôn vững
Dạ thẳng còn hơi, dạ cũng lỳ
Đối diện quân thù đâu khiếp sợ
Bên bờ sinh tử…biết rằng nguy…

Thanh Song KimPhú
CA.Apr/9/2022


Chuyện Về :

Hai Người Lính Dù

Bùi Anh Trinh
8 giờ sáng ngày 1 tháng 5 năm 1975, tôi bươn bả đi từ bến Bạch Đằng lên bến Chương Dương, Sài Gòn, để tìm gia đình một người anh bị thất lạc trong cơn chạy tìm đường thoát thân đêm hôm trước. Đằng sau tôi là một đoàn quân CSVN chỉa súng đi dọc theo hai bên đường, cũng từ Bạch Đằng lên Chương Dương.
Nhưng gần tới bến Chương Dương tôi hoảng hồn khi trông thấy hai người lính Nhảy dù mặc hai bộ đồ Dù thẳng nếp đi ngược về phía tôi; một người mang lon Trung sĩ nhứt và một người mang lon Hạ sĩ… Có vài người đi trước và sau tôi vội la lên báo động cho hai người lính: “Tụi nó tới rồi đó, tụi nó đang đi đằng sau kìa…!”, “Việt Cộng ở đằng sau kia kìa…!”. Hai người lính Dù hơi ngẫng cao đầu hơn một chút rồi thản nhiên bước tới với vẻ mặt như cười cười… Tôi chợt lạnh người khi hiểu ra họ đang toan tính gì.
Những người khác cũng kịp hiểu như tôi, một chị phụ nữ đi trước tôi đã đưa tay níu lấy tay một người lính: “Đừng!.. đừng làm vậy…!”, người lính Dù gở tay ra rồi tiếp tục bước tới, chị phụ nữ khựng lại bật khóc: “Trời đất ơi!…Trời đất ơi!”…
Mắt tôi mờ đi… tôi chỉ biết vội chạy tới trước để mong đừng nghe tiếng súng nổ và khỏi nhìn thấy những gì sẽ xảy ra đằng sau lưng mình… họ hiên ngang, khí phách đi vào cõi thiên thu!
Hình ảnh hai người lính Dù cứ ám ảnh tôi suốt những năm tháng dài nằm trong tù. Tôi kính trọng họ, bởi vì họ kính trọng bộ đồ Dù ngang với mạng sống của họ. Trong thâm tâm của họ bộ đồ Dù không còn là miếng vải, mà là cái gì đó rất thiêng liêng. Không phải thiêng liêng đối với riêng họ mà là đối với quê hương, đất nước.


– Last updated on April 27, 2022 by B-Lien (Em Bien Hoa)

April 26, 2022