TƯỞNG NIỆM :
TƯỚNG TRẦN BÁ DI
(Họa thơ NMT, cựu Sĩ quan VNCH)
Chiến trận anh hùng dự lắm phen
Công dày hãn mã há cầu khen
Thanh liêm binh sĩ kiêng dè nết
Khí khái quân thù nể trọng tên
Sức mỏn lòng ngay thơm bạc cắc
Thân mòn dạ thẳng ngọt que kem
Khổ mà chẳng nhục, thanh cao sống
Lão Tướng bền tâm quyết chí làm
Thanh Song Kim Phú
CA. Mar/15/2022
* 1) TƯỞNG NIỆM TƯỚNG ĐẢO
* 2) 30/04/1975 NGÀY QUỐC HẬN…
* 3) NGƯỜI VỢ TÙ CẢI TẠO
Họa Vần :
HAI NGƯỜI LÍNH NHẢY DÙ
(Thơ của SP, cảm tác từ Chuyện :
Hai Người Lính Dù)
Thập thủ liên hoàn
1)
Bên bờ sinh tử…biết rằng nguy
Tiến bước an nhiên có ngại gì…
Lội rạch truy thù tâm vẫn nhớ
Băng rừng đuổi giặc trí luôn ghi
Thề không sát cánh phường vô đạo
Nguyện chẳng kề vai lũ bất nghì
Giáp mặt, làm sao vui để sống?
Anh hùng dẫu chết…thảnh thơi đi
2)
Đi vào tuyệt lộ cõi ngàn thu
Mạng dẫu sa cơ gặp kẻ thù
Tráng khí lùa mây bay lãng đãng
Hùng tâm bạt gió rít vu vu
Mi trào lệ đẫm thương đời Lính
Mắt đọng châu sa xót cánh Dù
Tổ quốc điêu tàn sông núi hận
Cho người chinh phụ khóc vong phu
3)
Vong phu dũng cảm quyết không về
Báo quốc chưa tròn phụ xóm quê
Phụ mẫu chờ mong đành lỗi hẹn
Thê nhi ngóng đợi phải sai thề
Chẳng thua…rã ngũ xem càng nhục
Chửa đánh…quy hàng thấy cũng ê
Nhớ lúc bươn mình trong lửa đạn
Lòng vui dẫu lính khổ trăm bề
4)
Bề thế quân hùng tiếng dậy vang
Mưu cơ tướng dũng lệnh nghiêm hàng
Giúp dân lạc nghiệp miền thôn dã
Dẹp giặc an lành chốn thảo trang
Thuở ấy miền xuôi vui xóm quận
Giờ đây mạn ngược khổ buôn làng
Lòng son dạ sắt gìn non nướclừng
Chết giữ gan vàng cõi dọc ngang
5)
Ngang dọc tung hoành vẫn thiện lương
Không mang tủi nhục đến tông đường
Tướng quân khí khái lừng thơm tiếng
Binh sĩ trung thành quyện ngát hương
Thất quốc đành cam sầu vạn cổ
Tan gia phải chịu khổ miên trường
Đời người sống chết là duyên phận
Hùng sử đâu làm vấy bẩn trang…
6)
Trang hùng sử, lấy máu mà đong
Biển hóa cồn dâu quá não lòng
Lính tráng mang tù thân bị xích
Dân tình phải tội mạng đeo gông
Gia đình dính líu đày vô bẫy
Con cháu liên quan đẩy tới lồng…
Nước độc, rừng thiêng, kinh tế mới
Cùn đời tận khổ cũng chưa xong!
7)
Xong nhánh tang xin bện cỏ bồng
Làm nên hồ thỉ giúp non sông
Ngăn thù giữ ổn trên nương rẫy
Quét giặc gìn an dưới ruộng đồng
Nước mất cam đành người mạng tuyệt
Thành tan phải chịu kẻ mình vong
Bàn cờ vua đã đi sai nước
Để khổ con dân lụy nhỏ dòng
8)
Dòng đời nhạt nhẽo lại ơ hờ
Chẳng giúp người thua cuộc mất cơ
Chợt thấy tình hình thay trận địa
Vừa nghe chiến sự đổi quân cờ
Niềm đau thất quốc làm ngơ ngẩn
Nỗi khổ vong gia khiến vẩn vơ
Mũ Đỏ Thiên Thần đền nợ nước
Hồn thiêng sắc áo quyện màu cờ
9)
Cờ dầu khó thể đặt trên đài
Nước mất không làm nhục chí trai
Tổ quốc tiền nhân công đức nặng
Quê hương hậu thế nghĩa nhân dày
Vô tình gặp gỡ lòng thêm uất
Hữu ý đương đầu mắt phải gay
Sự chết kiêu hùng như lẻ sống…
Non sông, chẳng lẽ tựa quân bài !
10)
Bài bù…mất trắng, có mong chi
Huyết quản luân lưu lá Quốc Kỳ
Hảo hớn không quên lời tổ phụ
Anh hùng chẳng bạc nghĩa thê nhi
Lòng ngay đến chết, lòng luôn vững
Dạ thẳng còn hơi, dạ cũng lỳ
Đối diện quân thù đâu khiếp sợ
Bên bờ sinh tử…biết rằng nguy…
Thanh Song KimPhú
CA.Apr/9/2022
Chuyện Về :
Hai Người Lính Dù
Bùi Anh Trinh
8 giờ sáng ngày 1 tháng 5 năm 1975, tôi bươn bả đi từ bến Bạch Đằng lên bến Chương Dương, Sài Gòn, để tìm gia đình một người anh bị thất lạc trong cơn chạy tìm đường thoát thân đêm hôm trước. Đằng sau tôi là một đoàn quân CSVN chỉa súng đi dọc theo hai bên đường, cũng từ Bạch Đằng lên Chương Dương.
Nhưng gần tới bến Chương Dương tôi hoảng hồn khi trông thấy hai người lính Nhảy dù mặc hai bộ đồ Dù thẳng nếp đi ngược về phía tôi; một người mang lon Trung sĩ nhứt và một người mang lon Hạ sĩ… Có vài người đi trước và sau tôi vội la lên báo động cho hai người lính: “Tụi nó tới rồi đó, tụi nó đang đi đằng sau kìa…!”, “Việt Cộng ở đằng sau kia kìa…!”. Hai người lính Dù hơi ngẫng cao đầu hơn một chút rồi thản nhiên bước tới với vẻ mặt như cười cười… Tôi chợt lạnh người khi hiểu ra họ đang toan tính gì.
Những người khác cũng kịp hiểu như tôi, một chị phụ nữ đi trước tôi đã đưa tay níu lấy tay một người lính: “Đừng!.. đừng làm vậy…!”, người lính Dù gở tay ra rồi tiếp tục bước tới, chị phụ nữ khựng lại bật khóc: “Trời đất ơi!…Trời đất ơi!”…
Mắt tôi mờ đi… tôi chỉ biết vội chạy tới trước để mong đừng nghe tiếng súng nổ và khỏi nhìn thấy những gì sẽ xảy ra đằng sau lưng mình… họ hiên ngang, khí phách đi vào cõi thiên thu!
Hình ảnh hai người lính Dù cứ ám ảnh tôi suốt những năm tháng dài nằm trong tù. Tôi kính trọng họ, bởi vì họ kính trọng bộ đồ Dù ngang với mạng sống của họ. Trong thâm tâm của họ bộ đồ Dù không còn là miếng vải, mà là cái gì đó rất thiêng liêng. Không phải thiêng liêng đối với riêng họ mà là đối với quê hương, đất nước.– Last updated on April 27, 2022 by B-Lien (Em Bien Hoa)