Tháng Mười: Chớm Thu

LẠC NẺO THU

 

Ai biết lòng ta những héo khô

Nỗi buồn diệu vợi nỗi âm u

Vang vang từ cõi đời hư thực

Ru mãi trong tim điệu ngục tù.

 

Ta với tay lên cành lá úa

Nhớ màu xanh thẳm đã hoang vu

Trăm năm rồi cũng sầu ly biệt

Thương quá giòng đời dạ ngẩn ngơ.

 

Tạm biệt xứ vàng hoa lá thắm

Đi xa để lại những mong chờ

Bàn tay ấm áp vô biên đợi

Dòng mực tha hương mãi lững lờ.

 

Ta đau như thể hồn du mục

Cảm nhận tình thương khó tạ từ

Em ơi sâu thẳm trong hồn nứơc

Lơ lng mây chiều mới lướt qua.

 

Vẫy tay từ giã người như ngọc

Ta thấy lòng ta đau kiếp xưa

Tóc rủ bờ vai ai réo gọi

Mà cả tình ta gió lạnh mùa.

                             Đăng Nguyên

 

HỒN THU
Bởi có Mùa Thu lá mới vàng
Heo may về gọi nhớ miên man
Vòng tay em nối vòng tay mẹ
Ôm cả quê hương tiếng dịu dàng.
 
Nên Thu vẫn thắm tình nguyên vẹn
Sông núi dù xa mấy dặm ngàn
Anh vẫn còn em bên cánh cửa
Dù đời chia biệt chẳng ly tan.
 
Đất Mỹ xa xôi lòng chẳng Mỹ
Mang mang hồn lạc cõi trời Nam
Bốn mùa nhưng chẳng mùa riêng biệt
Màu nhớ y nguyên chẳng lụn tàn.
 
Gửi em chiếc lá vàng Thu cũ
Ép mãi trong tim thu bẽ bàng
Duyên kiếp còn không thì cứ đợi
Thiên thu còn mãi mộng thênh thang.
                                    Đăng Nguyên
Họa:
Màu Thu nỗi Nhớ
Vì Thu mắt nhuộm lá khô vàng
Gọi gió ru hồn cảnh dại man
Dịu vợi làn mây thêm quyến luyến
Trời sương khói trắng dậy mơ màng

Bởi nhớ mùa thu nào lỗi hẹn
Quê hương cách trở nước non ngàn
Từng đêm gối nguyệt em thầm khóc
Ủ cuộc tình này chẳng vỡ tan

Trời Âu đất Á sầu tê tái
Vẫn chập chờn sâu bóng Việt Nam
Thuở biết yêu thương hình dáng ấy
Đau cuồng cuộn mãi khó phai tàn

Ký ức thu buồn trăng giã biệt
Cầm tay nhỏ lệ gốc cây Bàng
Cung buồn phận số đành thêu mộng
Chẳng nhạt bên đời áo tím thang

Minh Thuý Thành Nội
Tháng 10/9/2020

 

Tuyết Giữa Mùa Thu

 

(Mến tặng nhà giáo Bùi Bich Hà và quý vị ở CA)

Tuyết trắng sáng nay phủ khắp nơi,
Trời không có gió tuyết rơi rơi.
Nhà trường đóng cửa, trò nghỉ học,
Công chức ở nhà được thảnh thơi.

Tuyết giữa mùa Thu thật lạ đời,
Tuyết đến tự nhiên chẳng đợi mời.
Lá đỏ lá vàng chưa rụng hết,
Nhớ bạn miền Tây, quý vị ơi!


Virginia, ngày 15/11/18
Ngọc Hạnh


MÙA THU VÀ THI NHÂN

Xác lá chiều thu tơi tả bay
Bên trời gió nhẹ thổi heo may
Thi nhân ngắm cảnh buồn chi lạ
Xót kiếp con tằm tựa khói mây

Ðời sinh ta trót làm thi sĩ
Nghiệp dĩ mang vào có ích chi
Sống mãi trong mơ ôm hệ lụy
Mấy ai hiểu được chút tình si

Cũng muốn vá trời thêm lấp biển
Lên cung trăng hát với Hằng Nga
Vượt trùng dương về thăm quê Mẹ
Ôm bóng hoàng hôn giữa nắng tà

Ðể buồn trằn trọc suốt thâu canh
Sợi tóc sầu rơi, phận mỏng manh
Hoài bão chôn vùi theo nỗi khổ
Thời gian…sao nỡ quá vô tình !

Tâm sự thi nhân với lá vàng
Hồn thơ dào dạt lúc thu sang
Nhìn mây lãng đãng sương rơi rụng
Nghe ước mơ trôi …giấc muộn màng

Chiều đứng bên hiên nhìn lá đổ
Bỗng lòng xao động giữa hư vô
Thi nhân là kiếp tằm dâng hiến
Gửi chút tình lên … những áng thơ

THƠ TÌNH MÙA THU

Những bức thư tình em cất giữ
Ðể làm gia sản của hồi môn
Những lời tha thiết anh trao gửi
Ghi nhớ sâu xa tận đáy lòng

Và bao kỷ niệm mùa thu đẹp
Cùng chữ ân tình thuở chớm yêu
Trân trọng chép vào trang kỷ niệm
Ðể từng đêm thao thức thương nhiều…

Vẫn muốn ước mơ là sự thật
Vòng tay ấm lại tuổi cô liêu
Thời gian đã giết bao hoài vọng
Ðếm bước nghe lòng sao hắt hiu !

Hẹn nhau tao ngộ kiếp này đây
Thuyền nhỏ chông chênh trước bão đầy
Mặt nước hồ thu dường lắng đọng
Cho thuyền lướt sóng giữa trời mây…

Mơ ước chỉ là mơ ước thôi
Ngày mai sương trắng phủ lưng đồi
Ngày mai gió bão từ đâu lại
Cho cánh chim tơi tả cuối trời !

Mùa thu từng đợt gió heo may
Gõ nhịp đơn côi với tháng ngày
Hơi lạnh xen vào thân lữ thứ
Thương ta một kiếp giữa hao gầy

Dòng máu trong tim vẫn khát khao
Chữ tình vần thơ đẹp thương trao
Nguồn yêu tuôn chảy từ tim óc
Thơ đẹp, tình thơ mãi dạt dào…

Thơ đẹp tình thơ tự kiếp nào
Ðiểm tô xuân sắc cuộc đời nhau
Sương rơi lấp lánh trên màu tóc
Sợi nhớ, sợi thương… chẳng bạc màu…





MỘT ÐÊM THU

Anh hỏi tôi, mùa nào tôi thích nhất ?
Là thi nhân tôi chỉ thích mùa thu
Trời se lạnh bên vầng dương xanh mát
Và chiều rơi lác đác giọt sương mù …

Từng đợt lá vàng bay bay trong gió
Nghe xạc xào những âm điệu du dương
Và thi nhân bên vầng trăng mờ tỏ
Thảo vội vần thơ tặng khách bên đường

Người khách lạ bàng hoàng như mê tỉnh
Ánh trăng rằm soi rõ dáng thi nhân
Ðôi mắt buồn còn vương lệ rưng rưng
Thì ra người cũ … cố nhân đây mà !

Nét chữ ngày xưa đâu còn xa lạ
Vẫn lá thư hồng như thuở chớm yêu
Vẫn nụ cười xinh với dáng mỹ miều
Ba mươi năm lẻ giờ đây gặp lại …

Trong mắt em tôi, thoáng điều ái ngại
Chinh chiến đưa người tình cũ chia xa
Em đợi em chờ đã mấy thu qua
Tình đã lỡ … người xưa đành lỗi hẹn !

Xin chớ ngại chi, tình anh trọn vẹn
Trân trọng trao em dù có muộn màng
Khối tình si Chức Nữ với Ngưu Lang
Ngàn năm vẫn giữ vẹn lời thệ ước …

Tình đôi ta cũng hẹn từ kiếp trước
Nên kiếp này tương hội một đêm thu
Rung cảm tuyệt vời nét chữ lời thơ
Bức thư hồng đã giữ đời cho nhau

nguyễn phan ngọc an – thơ mùa thu 2020

Mùa Thu Nhớ em

Thu đến, thu đi, thu vẫn đẹp

Thu về lại nhớ đến thu xưa

Chiều ấy chân đi xào xạc lá

Tay trong tay trời nắng đổ mưa

 

Em nhớ chăng mùa thu xưa đẹp?

Khi tình ta chớm nở tuồi học trò

Hoa cúc vàng ươm màu giữa nắng

Anh chờ em khi bước qua đò 

 

Dòng sông Thanh Thuỷ xanh màu biếc

Tình xanh hai đứa chớm nở hoa

Quê mẹ mến yêu như châu ngọc 

Báo tin xa cách lệ em sa

 

Anh đi chinh chiến tình gác lại

Em ở quê nhà đợi anh về

Miền xa giặc giã cần anh đến

Ngày nào giặc biến kết phu thê 

 

Nhưng khi giặc biến, tình cách biệt

Anh ở miền Nam, em ở quê

Tội tù cách trở xa phố thị

Rừng núi thâm u chẳng được về

 

Bao mùa lá rụng, mùa thu chết

Em đã chờ anh đến mỏi mòn

Oán trách ai đây em cũng biết

Buồn lòng chi nữa chuyện nước non

 

Định mệnh khắt khe mình hứng chịu

Những mùa thu chết lặng lẽ qua!

Mưa nắng thu buồn nhìn lá rụng

Chuyện tình thu trước lại hiện ra…..

 

Thương Việt Nhân LTK

Maryland 11/2019

THU NHỚ NGƯỜI ĐÃ KHUẤT

 

Đang ở nơi nào Em có hay?

Một mùa Thu nữa đã về đây

Thu trước Em còn xem lá đổ

Em đi chẳng đợi đến Thu nầy.

 

Chiều Thu chạnh nhớ người đã khuất

Buồn dâng lên mắt, mắt cay cay

Nhìn chiếc lá vàng bay theo gió

Nhớ người khuất bóng cuối chân mây.

 

Nhiều đêm nghe tiếng mưa trên lá

Ngỡ bước chân Em trở về đây

Tĩnh giấc, Anh nhìn qua song cửa

Ngoài kia chỉ có gió lay cây.

 

Hơn nửa đường đời ta chung bước

Nay Anh cô độc tháng, Năm dài

Quãng đường cò lại, Anh một bóng

Vui buồn sang sẻ biết cùng ai.


Thu nầy Anh nhớ Em Thu trước

Thắp nén hương trầm khó quyện bay

Anh gởi nhớ thương vào hương khói

Đang ở nơi nào Em có hay?

 

                       Lão Mã Sơn

MỘT CHÚT NỖI NIỀM RIÊNG VỚI THU

Sông hồ bạt gió cánh chim bay
Về với trời mây bỏ tháng ngày
Chân bước nhịp buồn theo hải điểu
Giữa không gian lạnh giá heo may

Một chút nỗi niềm riêng với thu
Hương đêm phảng phất giọt sương mù
Thinh không vang vọng lời ru gọi
Tiếc nhớ làm sao … thu hỡi thu

Từ nay ta gọi cố nhân thôi
Trôi dạt về đâu giữa đất trời
Biết thuở nào tình ta hội ngộ
Xa rồi, thương nhớ chẳng phai phôi

Ðây nỗi niềm riêng ta với thu
Vẳng nghe tiếng sóng vỗ xa bờ
Dư âm ngày cũ còn thao thức
Thu nhớ, thu buồn, thu ước mơ…

Thương ai tro bụi chốn sơn khê
Mỗi độ thu về dạ tái tê
Nhìn chiếc lá rơi mà chạnh nghĩ
Ðời người ngắn ngủi tựa cơn mê

Thu này người đã bỏ ta đi
Thì những thu sau có nghĩa gì
Lặng lẽ mình ta nhìn lá đổ
Nhớ tình … tình đã bỏ ta đi !


nguyễn phan ngọc an – cảm tác bài thơ của anh Lão Mã Sơn – 13/10/2020

               LÁ XANH THAY MẦU

 

           Mười lăm , mười tám yêu nhau

         Trời xanh xanh ngát một mầu mộng mơ

           Sáng mong, chiều đợi , đêm chờ

         Aó dài hoa tím gió lùa tóc mây

           Xuân ,thu nắng phủ vai gầy

         Say men tình ái, tháng ngày thênh thang

           Em là điểm tụ hào quang

         Dấu chân em nở hoa vàng chiều xưa

           Những ngày phố nhỏ giăng mưa

         Đôi môi đọng nụ hôn vừa chớm yêu

           Người đi mắt biếc trông theo

         Quãng đời thơ mộng đã vèo bay qua

           Cuộc tình thôi cũng phôi pha

         Một đời thôi cũng đã là hư không

           Môi son, má phấn còn nồng

         Nay em để lại căn phòng lạnh tanh

           Trăng Thu mây trắng lung linh

         Em đi, tháng chín lá xanh thay mầu

                            Lê Thị Ý.

MÙA THU GERMANTOWN

 

              Thu về lá úa thềm hoang.

           Trời xanh, mây xám,nai vàng ngẩn ngơ

               Con đường nhỏ rất nên thơ

           Xe tôi rong ruổi sáng trưa đi về

               Từ ngày bỏ xóm xa quê

           Đam mê nên vẫn tóc thề buông lơi

               Bạn thân vài đứa đủ vui

           Cuối tuần son phấn, tiệc người tiệc ta

               Tạm dung giữa xứ Cờ Hoa

           Tâm tư khắc khoải nhớ nhà Đông Phương

               Gió thu nhẹ, nắng thu vương

           Gợi trong ta nhớ con đường xa xưa

               Aó dài xanh mỏng phất phơ

           Vòng ôm, môi ấm, tay lùa tóc mây

               Bóng người dài đổ cuối ngày

           Thời gian vỗ cánh thu này quạnh hiu.

 

                          Lê Thị Ý

THU SẦU

Trên những dặm đường xưa
Sáng, chiều, nắng hoặc mưa
Từng bên nhau tha thiết
Yêu chiều và đón đưa

Giờ đây em đơn độc
Cuộc lữ hành bâng khuâng
Lưng đèo cơn gió lốc
Hun hút nẻo phong trần

Anh đã về nơi đâu
Ðể trần gian thương đau
Em âm thầm đối bóng
Nghe từng tiếng thu sầu

Ðâu lời yêu dịu ngọt
Ðâu khung trời xanh trong
Bờ đại dương sóng vỗ
Tiếng thì thầm yêu đương

Kỷ niệm hắt hiu buồn
Lòng em trận bão tuôn
Trời mây giăng mờ mịt
Hồn chớm dậy cuồng phong …


THU TAO NGỘ

Từ giã Cali về thăm xứ lạ
Lòng nghe như rộn rã một thâm tình
Tưởng đâu đây xuân trào trên cánh lá
Và nắng xuân hội tụ giữa bình minh

Ta cảm xúc bởi bao niềm rung động
Xa cố hương người Việt vẫn xum vầy
Vui họp mặt vang giữa trời lồng lộng
Một mùa Thu Tao Ngộ nghĩa tình đầy…

Duyên văn nghệ kết nên tình bằng hữu
Cõi văn chương tha thiết đến vô cùng
Ðời phong ba thêm thác ghềnh mưa lũ
Lưu lạc xứ người lòng vẫn thủy chung

Xin cảm tạ đến những người bạn quý
Ðã chung lưng xây dựng đẹp tình người
Mai tôi về sẽ thấy lòng phơi phới
Nhớ những chân tình đã tới cùng tôi

Ta cạn chén mừng ngày vui tao ngộ
Dòng sông Seine nước vẫn lặng lờ trôi
Tháp Eiffel đèn rực trời thành phố
Ôi Kinh Ðô Ánh Sáng đẹp tuyệt vời…

Mai ta về sẽ nhớ từng khuôn mặt
Ghi sâu vào trong khối óc lưu vong
Cho ngàn năm tình Việt Nam thắt chặt
Trang sử xanh lưu dấu giống Lạc Hồng

Xin trang trọng tri ân qua bút mực
Cảm tạ đời… đa tạ những tình thân
Góc trời Âu, một chiều Thu Tao Ngộ
Ðậm tình người…. làm tim mãi bâng khuâng …

Nguyễn Phan Ngọc An

THU NHỚ NGƯỜI

Ngẩn ngơ chào đón ngọn thu phong
Nhớ bạn tri âm nát cả lòng
Mới đó mà bao mùa đổ lá
Mà giờ đến nữa mạch sầu đông

Người đi biền biệt trong sương lạnh
Kẻ ở tương tư nhạt má hồng
Thức trắng canh thâu buồn viễn xứ
Chập chờn mộng mị giữa hư không

Nguyễn Phan Ngọc An

 

Dấu Chân Người

 

Rừng khuya đã giấu vết chân
Dẫm lên những lá thu vàng nhẹ rơi
Để người yêu dấu tìm tôi
Đâu đây đã thấy thu vời vợi xa

Tôi về hỏi mấy thu qua
Có ai tìm lại đường xưa chốn này
Chỉ nghe rừng lá đổi thay
Quét đi lá rụng cội cây đứng chờ

Tên người hỏi bóng hoang vu
Rằng đây chỉ có mùa thu lá vàng
Những khi trời đổ thu tàn
Dấu chân người đã ngàn hàng cách xa

Lê Mỹ Hoàn
9/2020


 KIẾP THU

 Ta ví ta như ngọn gió thu
 Ðêm se se lạnh thổi sương mù
 Nửa khuya trở giấc cơn mê tỉnh
 Mơ dáng sông hồ trong mộng du

Lòng thu xao xuyến buồn chi lạ
 Lơ lửng cành hồng giữa bão giông
 Gom nhặt tro tàn vùng kỷ niệm
 Bao nhiêu niên kỷ lạnh trong lòng

Nàng thu ve vuốt những đài hoa
 Tô thắm môi em sắc mặn mà
 Bởi nắng hạ vàng oi bức quá
 Thiêu mòn thân xác tháng ngày qua

 Thu trải niềm riêng với thế gian
 Trăng thu vằng vặc giữa mây ngàn
 Cho thu hò hẹn cùng trăng gió
 Mai mối đem thu đến gặp chàng

 Thu đang hạnh ngộ với chàng đây
 Mái tóc bồng bềnh tựa khói bay
 Dáng dấp phong trần đời nghệ sĩ
 Ưu tư trăn trở … dáng hao gầy

 Thu ôm ấp mãi bóng hình ai
 Sầu lắng từng canh, giọt vắn dài
 Cho sắc thu buồn theo nỗi nhớ
 Bởi thu nào phải liễu trang đài

 Hồn bướm mơ tiên, ôi ảo vọng
 Ước mơ, mơ ước chỉ hoài công
 Vì thu như kiếp sương rơi rụng
 Là ánh chiều tàn giữa nắng đông …

NPNA thu 2020

CHỈ CÓ MỘT MÙA THU

Ta về đón gió mùa thu
Nhìn trong cây cỏ sương mù rơi rơi

Non cao trên đỉnh mây trời
Nắng chiều hiu hắt chơi vơi nhạc sầu

Chạnh lòng cô lữ niềm đau
Nhớ mùa thu trước chia nhau ngọt bùi

Chàng từ chiến trận miền xuôi
Thiếp còn e ấp đơn côi cô phòng

Mùa thu với những sắc hồng
Mang người yêu tới trải lòng thi nhân

Ðể rồi chỉ một mùa thu
Sang mùa lá rụng trăng lu nguyệt tàn

Chàng theo gió bạt mây ngàn
Thiếp mang tình hận bẽ bàng xuân xanh

Thu này gợi nhớ tình anh
Giọt thương vẫn đọng trên cành tương tư …

nguyễn phan ngọc an – 2020

THU MỘNG MƠ

Cho đến muôn đời thu vẫn đẹp

Lá vàng pha lá đỏ tươi xinh

Bên đường lặng lẽ hàng cây đứng

Những đóa hồng khoe sắc hữu tình

Phố Palo Alto êm đềm thơ mộng
Một buổi chiều lữ khách ghé thăm
Hoa lá reo vui theo gió lộng
Làm say lòng bao gã thi nhân …

Ta cũng say sưa phố lạ chiều
Muôn trùng lá thắm đọng thương yêu
Dọc theo con lộ dài hun hút
Vàng, đỏ, nâu, hồng … thoáng tịch liêu

Rừng lá mùa thu trải khắp miền
Ðiểm tô thêm đẹp phố bình yên
Ta ngơ ngẩn với ngàn hoa lá
Hồn bướm mơ tiên … chẳng lụy phiền

Ta thấy quanh ta xác lá vàng
Quyện tròn trong gió buổi thu sang
Tưởng như ai đó đang vương vấn
Cho mộng thêm dài … lạnh gối chăn !

Cảnh đẹp cho hồn ta ngất ngây
Tình thơ lai láng giữa trời mây
Nhìn thu ta bỗng lòng say đắm
Giấc mộng Hằng Nga … giữa cõi này …

Nguyễn Phan Ngọc An



THU QUYẾN RŨ

Qua rồi những mảnh trăng lu
Ðưa tay hứng giọt mưa thu đầu mùa

Ngồi nghe tí tách buồn chưa
Như tình hai đứa đong đưa tháng ngày

Ðồi cao mây trắng phủ vây
Sương pha đầu núi ngàn cây trở mình

Ðỏ vàng xanh tím lung linh
Xạc xào chiếc lá cuộn mình vui ca

Bên hồ liễu rủ thướt tha
Chị hằng tỏa ánh trăng ngà lả lơi…

Cảnh thu mây nước gọi mời
Tình thu rực rỡ một trời yêu thương

Sắc thu nguyệt thẹn hoa nhường
Nàng thu quyến rũ tơ vương lòng người

Duyên thu e ấp môi cười
Nhìn thu say đắm cuộc đời thi nhân…

Phan Thị Ngọc An

 HOANG LỘ MÙA THU

 Thung lũng hoa vàng tiết thu trở lạnh
 Nắng hạ hồng đã chấp cánh xa bay
 Chỉ còn vấn vương tâm hồn cô quạnh
 Mặt trời buồn quyện lấy những tầng mây !

 Ta bỗng nhớ quê ta thời nhỏ dại
 Dòng Hương Giang hờ hững nước trôi xuôi
 Thuyền xôn xao đón đưa người qua lại
 Mắt môi cười chan chứa vạn niềm vui…

 Rồi chiến chinh đưa người vào hoang lộ
 Ðổi ruộng đồng thành hố thẳm đau thương
 Ta lớn dần nhìn quê hương nhỏ lệ
 Thay nụ cười bằng ánh mắt sầu vương !

Từng lớp trai xa mái trường thân mến
 Khoác chinh y vì tổ quốc quê hương
Tuổi thanh xuân vì đâu đành dâng hiến
Ðể chia ly thêm bao cảnh đoạn trường …

 Người ta yêu cũng một chiều tạm biệt
 Tiễn người đi mà lệ ứa hai hàng
 Ðời phi công vẫn một lòng tha thiết
 Với non sông đang phủ một màu tang !

 Người ta yêu không về như ước hẹn
 Trái sầu đau trùm kín cả hồn hoang
Người ta yêu chôn đời trong lửa đạn
 Một chiều thu tan tác giấc mơ vàng …

Ta giờ đây ngồi ôn bao kỷ niệm
Sầu mênh mang thương nhớ cũng mênh mang
 Tóc bạc màu tình cũng đang chết lịm
Sương rơi nhiều … buồn trắng cả không gian !!!
NPNA

 Rồi chiến chinh đưa người vào hoang lộ
 Ðổi ruộng đồng thành hố thẳm đau thương
Ta lớn dần nhìn quê hương nhỏ lệ
Thay nụ cười bằng ánh mắt sầu vương !

 Ta ví ta như ngọn gió thu
Ðêm se se lạnh thổi sương mù
 Nửa khuya trở giấc cơn mê tỉnh
>Mơ dáng sông hồ trong mộng du

Ngọc An trẻ măng mà thơ rất già dặn, sâu sắc hay nói đúng ra rất thi sĩ kỳ cựu
  Ngưỡng mộ quá nên SK hết dám khoe thơ học trò rồi
    Sao Khuê

Thân tặng Sao Khuê:
 
         NHỚ THU QUÊ NGOẠI
Khói lửa chiến tranh tắt lâu rồi
Mà Thu quê Ngoại cũng không vui
Kẻ bỏ quê hương, nương đất khách
Nhớ Thu quê Ngoại luống ngậm ngùi.
           
                   10-6-2020
                   Lão Mã Sơn

YÊU MÃI NGÀN NĂM 

  Từ em cất bước ra đi

Là thôi là hết còn gì nữa đâu

  Mà sao anh cứ u sầu

Anh tương tư mãi những mầu áo em 

  Mùa Thu đổ lá bên thềm

Em ơi lá đó nhắc em những gì?

  Nhớ không em, lúc chia ly

Em nhìn lá úa nói gì với anh ?

  Đôi ta mộng dẫu không thành

Tim em riêng chỉ một mình anh thôi

  Dù cho vật đổi sao dời

Lòng anh vẫn nhớ mãi lời thề xưa

  Yêu nhau nói mấy cũng thừa

Vui đi em nhé cho vừa lòng ai

  Tình nào rồi cũng nhạt phai

Riêng tình ta sẽ thắm hoài ngàn năm.

 

                  Hồng Thuỷ

THU ĐI TÌNH NHẠT

(Kính họa bài Yêu Mãi Ngàn Năm của chị Hồng Thủy)

 

Từ em tình đã cho đi

Trái tim khờ dại tiếc gì nhau đâu

Thu về lá đỏ gieo sầu

Long lanh lệ ướt hoen mầu mắt em

Vàng rơi loang loáng trước thềm

Người xa giẫm nát duyên em còn gì

Nghẹn ngào hai chữ biệt ly

Môi hồng nhạt thắm làm gì đây anh

Tình kia đắp lũy xây thành

Một câu thệ ước một mình mang thôi

Ai xui con Tạo đổi dời

Gió mây trộm hết những lời yêu xưa

Niềm đau nỗi khổ đã thừa

Cung đàn lỗi nhịp không vừa nốt ai

Thu đi tình cũng nhòa phai

Riêng người ở lại buồn hoài trăm năm

 

Phương Hoa – OCT 1st 2020

 
Inline image


              THU NHỚ .

Hè vừa tắt nắng, Thu đến đây rồi

Tựa bên song cửa, nhìn lá Thu rơi

Chợt nghe lòng mình nhớ người năm cũ

Hai ta mất nhau mấy chục Thu rồi

Quê Mẹ Thu về, Em có nhớ tôi?

 

Anh đang ở phương nào, Anh yêu ơi?

Nhìn chiếc lá vàng bay theo gió cuống

Em thương Anh lạc lõng giữa chợ đời.

Mỗi độ mùa Thu về trên quê Mẹ

Em nhớ Anh nhiều, nhiếu  lắm Anh ơi!

 

Mỗi độ THU sang, quê nhà, đất khách

Có hai bạn lòng gởi NHỚ cho nhau.

 

                            Hoa Đô, 01-10-2020

Kinh nghiệm du lịch Cúc Phương, Ninh Bình (Cập nhật 09/2020)
 
 
THU NHỚ NGƯỜI THƯƠNG

Áo lá thay màu sầu viễn xứ
Thu đi thu đến đau lòng thu
Tội tình tôi ngây thơ sao cứ
Mộng ngắn mộng dài mộng xuân ru

Ngơ ngẩn dấu buồn dấu yêu ơi
Người dưng sao bỗng thương thấu trời
Một ngày không gặp như tận thế
Xác rã hồn tan nhớ không rời

Thu trước người cười chân vọc nước
Suối hoa nguồn bướm thiên hương thơ
Ta vòng tay nhạc run mơ ướt
Hoàng hôn tóc rối gió trăng chờ

Thu sau hè cũ thềm rêu xanh
Phong kín gót giày hoa nghiêng thành
Người đi bến nhớ thuyền quyên bóng
Ta về bó gối ôm không đành

Thu nào ai biết say kỳ ngộ
Võng tóc quê hương ru người thương
Thay áo cánh cò thơm hoa trắng
Ca dao khép mở ngọt thiên đường…

MD.08/18/14
LuânTâm

Yêu Thu

Mắt vời say đắm lá rơi 

Chân mây sắc tím gọi mời luyến thương 

Sáng nay vạt cỏ thấm sương 

Sao nghe run rẩy cảm thương quá này 

Hoa tàn vương vãi nhẹ bay 

Hoa luồn trong gió hương say mặt mày 

Bên mành ngọn trúc lung lay 

Hồn thu đã dậy mới hay cảnh nồng 

Nhẹ nhàng nâng giọt nắng hồng 

Yêu kiều như thế khó trông ơ thờ 

Khung trần lãng đãng dệt mơ 

Âm thầm khỏa mộng vần thơ ảo này 

             Minh Thuý Thành Nội 

               Tháng 9/30/2020

THƠ MỘNG HỒN THU

 
Hồn mùa thu vì ai say thu 
Bài thơ thu giấc thu tình ru
Mong đời đẹp lá vàng thơ thẩn
Mùa thu ngà ngọc áo mộng du…
 
MD.09/30/20
LuânTâm
Thân cảm tặng “HỒN MÙA THU-BÀI THƠ THU-VÌ AI-GIẤC THU-SAY THU-
MONG ĐỜI ĐẸP LÁ VÀNG THƠ-MÙA THU NGÀ NGỌC “& TC.VTS.Sao Khuê , 
Phương Hoa ,Phạm Phan Lang ,Kim Oanh ,Minh Thúy Thành Nội,Thanh Song Kim Phú ,Lê Thị Nhị  

Chiếc Lá Mùa Thu –

Thơ Phan Khâm –

Nhạc Nguyễn Tất Vịnh

 
 

Thơ: Phan Khâm
Nhạc: Nguyễn tất Vịnh
Ca sĩ: Tuyết Mai

Hồn Mùa Thu

Bài Xướng:

Hồn Mùa Thu

Mới vài chiếc lá vàng rơi
Mà sao thi sĩ bồi hồi nhớ thương
Mới vài chiếc lá ẩm sương
Mà sao thi sĩ vấn vương thế này
Mới vài chiếc lá vàng bay
Mà sao thi sĩ ngất ngây chau mày
Mới vài chiếc lá vàng lay
Mà hồn thi sĩ như say hương nồng…..
Cũng màu lá cũ cam, hồng
Cũng mầu lá cũ ngóng trông thẫn thờ
Mùa thu ươm mộng ươm mơ
Mùa thu gợi nhớ dệt thơ nơi này

Sao khuê

***

Các Bài Họa:

Bài Thơ Thu

Chợt buồn thu trải vàng rơi
Chợt nhiên nhớ lại từng hồi luyến thương
Chợt nghe phảng phất hơi sương
Chợt hồn thơ quyện sầu vương bên này
Chợt nhìn mây lững lờ bay

Chợt mơ về tuổi thơ ngây nét mày
Chợt đau hồn vía lắt lay
Chợt mường tượng lúc đắm say tình nồng
Chợt thương má thắm môi hồng
Chợt soi gương khóc nét trông bơ thờ
Chợt bừng tỉnh khỏi cơn mơ
Chợt trao tâm sự Bài Thơ Thu này

Phương Hoa 
 Sep 19th 2020

***
Vì ai

Vì ai nhặt lá Thu rơi
Vì ai lòng mãi bồi hồi tiếc thương
Vì ai môi ngậm giọt sương
Vì ai tim mãi tơ vương tình này
Vì ai mây trắng ngừng bay
Vì ai ngơ ngẫn hồn ngây mắt mày
Vì ai liễu chẳng buồn lay
Vì ai lệ đẫm chẳng say giấc nồng
Vì ai má đã thôi hồng
Vì ai ngày nhớ đêm trông thẫn thờ
Vì ai chẳng tỉnh cơn mơ
Vì ai ai hiểu tình thơ sầu này

PhamPhanLang
Đất Hạ, 19/9/2020
***

 

Giấc Thu

Bên nhau cùng ngắm lá rơi
Lời ai tha thiết cái hồi chớm thương
Đêm chờ hứng giọt tình sương
Soi tìm ánh mắt đắm vương lòng này
Thướt tha mái tóc mây bay
Môi son má thắm thơ ngây nét mày
Lao đao hồn phách xiêu lay
Rượu chưa kịp uống đây say men nồng
Bến thu hẹn kết tơ hồng
Giờ  đây lá đổ hoài trông thẫn thờ

Mấy mùa lặng lẽ thu mơ

Nhặt lá rút ruột đề thơ tình này

Kim Oanh

***

Say Thu 

Say màu vàng úa thu rơi
Say cơn gió thoảng từng hồi cảm thương
Say Hường đọng những giọt sương
Say mây tím nhạt sầu vương mắt này
Say từng chiếc lá khô bay
Say cơn mưa nhẹ dại ngây mặt mày
Say vì nỗi nhớ lắt lay
Say cuồng ảo tưởng nhoà cay đắng nồng
Say trời hương phấn tô hồng
Say đêm chén nguyệt đợi trông ơ thờ
Say rồi chợt khóc chợt mơ
Say Thu ẩn chứa hồn thơ lệ này 

Minh Thuý Thành Nội
Tháng 9/19/2020
***

Mong Đời Đẹp Lá Vàng Thơ

Mong nhìn màu Lá Thu rơi
Mong ơi…chỉ thấy bời bời đau thương!
Mong mau dứt Hạ bụi sương
Mong Thu man mác sầu tương tư này
Mong dừng khói lửa vờn bay
Mong tàn tro chẳng lấp phai mi mày
Mong Mưa Thu thấm lá…lay
Mong Hương Thu thoảng tình…say đậm nồng
Mong vầng dương tỏa nhật hồng
Mong tròn tâm hạnh, khóa song ơ thờ
Mong qua kiếp nạn còn mơ
Mong Đời Đẹp Lá Vàng Thơ...Thu này

Thanh Song Kim Phú
CA Sep/19/2020

Mùa Thu Ngà Ngọc

 
Thu sang có lá vàng rơi
Gió hiu hiu thổi gọi mời yêu thương
Trên cành chiếc lá đẫm sương
Thi nhân sao bỗng nhớ thương thế nảy
 Bụi trần gió thổi tung bay
Lòng trần tha thiết mê say nét mày
Tóc thề gió thổi nhẹ lay
Mùa Thu ngà ngọc có hay tình nồng 
Cuộc đời chan chứa màu hồng
Lá rơi  cũng vẫn …ai trông thẫn thờ
Vàng thu lá đổ ai mơ
Cùng ai dệt mộng bài thơ thu này?
Lê Thị Nhị
30/9/2020
 

Kính mời đọc thêm các tác phẩm của hội viên

Văn Thi Sĩ và Mùa Thu
(Bổ túc)
 
Thuyền ai chở nặng thơ văn
Thuyền tôi sao lại nhẹ tênh thế này
Thuyền chao gió cuốn trôi đi
Thuyền không giữ nổi chữ bay hết rồi
Loanh quanh cảm hứng rối bời
Hồn thơ đâu mất văn thời cũng không
E-mail thì nối dài dần
Như sông uốn khúc biết phần nào xem
Văn thi sĩ mới hội viên
Chân thành kính mến trước tiên chào mừng
Văn, thơ các thể, luật Đường
Điểm tô Văn Bút Diễn Đàn sắc hoa
“Thi Sĩ Và Mùa Thu” ơi – PTL
Bức tranh nghệ thuật cho đời thêm vui
Khoan thai “Đi Giữa Rừng Thu” – ĐN
Nghe chân nai đạp lá khô xạc xào
“Rừng Mơ” soi chút nắng vàng  – DT
“Đi Tìm Hạnh Phúc” mơ màng chiêm bao – TK
“Cung Đàn Chiều Thu” cho ai – TVN
Du dương trầm bỗng giữa ngàn mây bay
Nàng thơ nhẹ gót kiêu sa
“Em Từ Lục Bát Bước Ra” tuyệt vời – PK
Yêu em nên mượn “Bói Kiều” – TBA
Lời nào giải thích cũng đều mê say
Thương bài thơ “Chuyện Lòng“ đau – MN
“Tình Tuyệt Vọng” khóc xa nhau một đời – HT
Buồn nghe hát “Khúc Tình Lơi” – PPL
Bớt đi “Lưu Luyến” cho người nhẹ hơn – LT
Hãy cùng “Ép Mảnh Hoa Tim” – PH
Khi thương khi nhớ khỏi tìm khỏi mong
Nếu tình nhẹ như hạt sương
Coi như yêu phải “Trái Tim Dại Khờ” – HP
Miền Tây lửa cháy tơi bời
“Portland và Cali” cầu khẩn trời đổ mưa – NTT
Nghe mưa rơi “Cảm Giao Mùa” – NTTD
“Bóng Ngày Qua” khóc người xưa rung lòng – MT
Tình yêu “Duyên Số” vợ chồng – NH
“Mưa Thu” rớt xuống gương lành vỡ đôi – TM 
Nửa kia “Còn Lại Với Đời” – TTDT
Đau thương “Tóc Bỗng Phai Màu” một đêm – KMH
Gió đưa mùi “Hương Tóc Buồn” – TT
“Mùa Đông Hò Hẹn” có còn đợi nhau – LTN
Ấp yêu cuộc “Tình Mong Manh” – LTY
Chìm trong tâm tưởng bóng không phai nhòa
“Hồn Mùa Thu” đến trong mơ – SK
“Mong Đời Đẹp Lá Vàng Thơ” ngọt ngào – STKP
Anh “Cùng Em” ngắm trời cao – CL
“Chuỗi Ngày Hạnh Phúc” dạt dào niềm vui – HTQH
Ngày “Em Đi Vắng” chao ơi – DV
Bốn bề vắng lặng anh thui thủi buồn
Nhớ về “Nhặt Lá Thời Gian” – KO
Để anh ngắm “Chiếc Lá Vàng” mùa thu – ĐD
Thuyền mình neo đậu “Bến Mơ” – LMH
Mãi là “Bóng Mát Che Đời” có nhau – CA
Mùa nào cũng có nỗi đau
“Kỷ Niệm Buồn” mãi in sâu trong lòng – TĐB
Bơ Vơ “Như Giọt Sương Buồn” – VV
Đêm đêm “Nhớ Mẹ Âm Thầm” xót xa – LTMH-LMH
“Mẹ Ơi Vĩnh Biệt” lệ nhòa – LT
Đường thênh thang rộng đi về cõi tiên
Nhiều “Bài Thơ Cho Mẹ” hiền – TTTA
Lòng con sẽ chẳng “Cạn Nguồn Thơ” đâu – NH
‘Còn cha gót đỏ như son’ – Ca dao
“Đến Khi Cha Mất, Chân Con Lấm Bùn” – ĐHT
Tình “Cha Mãi Mãi Trong Con” – VH
Là nơi êm ấm tâm hồn đơn côi
Bài thơ “Tre Khóc Măng” non – LMS
Đau như đứt ruột đâu còn “Vinh Ơi!” – LMS
Nhớ năm đất nước tan thương
“Lịch Sử Thêm Một Tháng Tư Đen” buồn – NT
“Tháng Tư Bất Tận” không quên – PT
Hàng năm nổi lửa kiên cường đấu tranh
Nhớ ngày khói lửa miền Đông
Chín một một của thập niên hai ngàn
“Cuộc Tấn Công (Vào) Ngũ Giác Đài” – ND
Người “Còn Và Mất” cuộc đời bể dâu – NMN
“Mục Liên Thanh Đề” thâm sâu – NTG
Cho người suy gẫm kiếp sau cuả mình
“Mưa Đêm” nghe tiếng thở dài – DN
“Bỗng Dưng Sao Lại Buồn Tê Tái Lòng” – TD
Có người đang sống “Lưu Vong” – NTC
Ngậm ngùi cho Những Bóng Hồng Trong Đêm” – VHP
“Tiếc Thương” chi giấc phù vân – HSL
Đời người đi đến nhân sinh vô thường
Trời xanh nhuộm thắm lá vàng
“Thi Nhân Hoài Cảm” “Một Mình” ngắm Thu – NPNA, NTG
 
                                          
                                                 Dương Việt-Chỉnh   29/9/2020

Bài Xướng:
 
Ao Thu Vớt Ngọc Nghiêng Thành
Ao thu vớt ngọc dỗ dành
Lá vàng khói áo thơm lành mộng em
Hồng trần trong giọt thơ mềm
Chung môi hứng giọt tình khen tiên bồng
Tình thu chung áo mưa bông
Cỏ non xanh bướm hoa đồng sương thơm
Ngọt ngào chăn gối da ôm
Bờ thương bến nhớ hoàng hôn sóng nào
Hồn thu hò hẹn chiêm bao
Ngây thơ nho nhỏ trầu cau đợi chờ
Lòng thu gió đói rừng mơ
Lửng lơ yêu dấu ỡm ờ dấu yêu
Hương thu vời vợi nâng niu
Ao bèo cá bóng nắng chiều giăng câu
Mặc đỏ đen mặc bể dâu
Lên bể cạn xuống đồng sâu quê nhà
Lửa thu sóng mắt tình ca
Ôm trăng nằm ngủ trên hoa dưới trần
Hồi sinh nẩy lộc đào xuân
Rong chơi chữ nghĩa chín tầng xanh mây …
MD.09/04/11
LuânTâm
***

THU MỘNG MƠ

Cho đến muôn đời thu vẫn đẹp

Lá vàng pha lá đỏ tươi xinh

Bên đường lặng lẽ hàng cây đứng

Những đóa hồng khoe sắc hữu tình

Phố Palo Alto êm đềm thơ mộng
Một buổi chiều lữ khách ghé thăm
Hoa lá reo vui theo gió lộng
Làm say lòng bao gã thi nhân …

Ta cũng say sưa phố lạ chiều
Muôn trùng lá thắm đọng thương yêu
Dọc theo con lộ dài hun hút
Vàng, đỏ, nâu, hồng … thoáng tịch liêu

Rừng lá mùa thu trải khắp miền
Ðiểm tô thêm đẹp phố bình yên
Ta ngơ ngẩn với ngàn hoa lá
Hồn bướm mơ tiên … chẳng lụy phiền

Ta thấy quanh ta xác lá vàng
Quyện tròn trong gió buổi thu sang
Tưởng như ai đó đang vương vấn
Cho mộng thêm dài … lạnh gối chăn !

Cảnh đẹp cho hồn ta ngất ngây
Tình thơ lai láng giữa trời mây
Nhìn thu ta bỗng lòng say đắm
Giấc mộng Hằng Nga … giữa cõi này …

THU NHỚ NGƯỜI

Ngẩn ngơ chào đón ngọn thu phong
Nhớ bạn tri âm nát cả lòng
Mới đó mà bao mùa đổ lá
Mà giờ đến nữa mạch sầu đông

Người đi biền biệt trong sương lạnh
Kẻ ở tương tư nhạt má hồng
Thức trắng canh thâu buồn viễn xứ
Chập chờn mộng mị giữa hư không



THU QUYẾN RŨ

Qua rồi những mảnh trăng lu
Ðưa tay hứng giọt mưa thu đầu mùa

Ngồi nghe tí tách buồn chưa
Như tình hai đứa đong đưa tháng ngày

Ðồi cao mây trắng phủ vây
Sương pha đầu núi ngàn cây trở mình

Ðỏ vàng xanh tím lung linh
Xạc xào chiếc lá cuộn mình vui ca

Bên hồ liễu rủ thướt tha
Chị hằng tỏa ánh trăng ngà lả lơi…

Cảnh thu mây nước gọi mời
Tình thu rực rỡ một trời yêu thương

Sắc thu nguyệt thẹn hoa nhường
Nàng thu quyến rũ tơ vương lòng người

Duyên thu e ấp môi cười
Nhìn thu say đắm cuộc đời thi nhân…

Nguyễn Phan Thị Ngọc An

THU XƯA

Em đứng giữa mùa thu Cali
Chợt xao xuyến nhớ về quê mẹ
Trước mặt em
Xa lộ thênh thang
nối nhịp cầu
Những hàng cây xanh đỏ tím vàng
Pha sắc thắm đẹp trời thu ly xứ
Lung linh một dải mây trời
Nàng thu lả lướt gọi mời thi nhân
Bút hoa tô vẽ đôi vần
Ðể thương để nhớ muôn phần thu xưa
Quê em sáng nắng chiều mưa
Có anh dầu dãi sớm trưa bên đồng
Có nàng giặt lụa bên sông
Có cha vun sới những giòng ngô khoai
Có mẹ già buổi nắng mai
Tóc pha sương tuyết miệt mài chợ trưa
Vẫn vui cơm hẩm muối dưa
Hai mùa mưa nắng đong đưa tơ trời
Mặc thu mặc hạ đổi dời
Vẫn bình yên với cuộc đời hàn vi …

Ðây mùa thu Cali
Nhớ thu xưa, nhớ người đi không về
Bao la một tấm tình quê
Tiếc thương cha mẹ tái tê cõi lòng
Ðâu người giặt lụa bên sông
Chỉ ta lạc lõng trên dòng nhân gian
Thu này rồi lại thu sang
Nỗi buồn sao cứ mang mang trong hồn …

Nguyễn phan Ngọc An –

Cảm tác mùa thu 2020

 

 

Bài Họa:

Vàng Thu

Vàng thu ai lượm để dành
Cho thơ rung động ngọt lành môi em
Gió đong đưa mái tóc mềm
Dáng duyên gót ngọc lời khen bềnh bồng

Mắt thu lấp lánh ngàn bông
Lắt lay hoa núi ngập đồng hương thơm
Tay ngà bỏng cháy vòng ôm
Môi hồng gợi nhớ nụ hôn thuở nào

Cảnh thu lãng mạn dường bao
Vườn xưa hò hẹn hàng cau đứng chờ
Bao giờ thì trọn ước mơ
Tình chung đã gửi theo bờ bến yêu

Đồi thu gió nhẹ hiu hiu
Nước trong cá lượn suối chiều vờn câu
Mênh mông ruộng lúa nương dâu
Tình quê đằm thắm ao sâu vườn nhà

Hồn thu trổi khúc hoan ca
Ánh trăng buông mảnh tình hoa nhập trần
Mênh mang thơ rộn lời xuân
Đôi tim chồng chất tầng tầng gió mây

Phương Hoa 

 Sep 19th 2020

 

Mùa Thu Chín

Em theo gió nhẹ bước vào mùa Thu,
Mùa đã chín cho nhân gian tình tự,
Như máu về tim mùa Thu lá đỏ,
Quả tim em tình chín đỏ mấy mùa.
Lá cây làm dáng rủ bóng mặt hồ,
Như cô gái mặn mà soi nhan sắc,
Bờ đá, cỏ dại ven hồ say đắm,
Muốn nước hồ xanh, muốn lá đỏ hoài.
Chiếc cầu gỗ bắc qua hồ chơi vơi,
Chìm khuất trong chùm lá cây rực rỡ,
Lá rụng trên cầu, lá bay theo gió,
Quấn quýt chân người vừa bước qua đây.
Mùa Thu chín vàng u uẩn trời mây,
Màu vàng trên cây, màu vàng dưới đất,
Em một mình giữa con đường im vắng,
Nghe mùa Thu lá đổ ở xung quanh.
Em nghiêng vai cho mùa Thu mong manh,
Lá rơi xuống một câu thơ bất chợt,
Con đường dài màu lá vàng vô tận,
Em đi hoài chưa hết một bài thơ.
Mùa Thu trong vườn xào xạc lá khô,
Quả táo chín rụng rơi nằm trên lá,
Cắn miếng táo tươi da căng mọng đỏ,
Em nếm mùa Thu thơm ngọt lạ lùng.
Sáng mai những qủa táo chưa kịp buồn,
Mùa Thu rộng, góc vườn này quên lãng,
Vài con sóc đã về đây gặm nhấm,
Quả táo lăn theo chân sóc vui đùa.
Em mê man với đất trời mùa Thu,
Lá đỏ, lá vàng gọi tình yêu đến,
Quả táo thơm của tình em vừa chín,
Mùa Thu này sẽ rụng giữa vườn anh.

Nguyễn Thị Thanh Dương
(Thu, 2011)

THU SẦU

Trên những dặm đường xưa
Sáng, chiều, nắng hoặc mưa
Từng bên nhau tha thiết
Yêu chiều và đón đưa

Giờ đây em đơn độc
Cuộc lữ hành bâng khuâng
Lưng đèo cơn gió lốc
Hun hút nẻo phong trần

Anh đã về nơi đâu
Ðể trần gian thương đau
Em âm thầm đối bóng
Nghe từng tiếng thu sầu

Ðâu lời yêu dịu ngọt
Ðâu khung trời xanh trong
Bờ đại dương sóng vỗ
Tiếng thì thầm yêu đương

Kỷ niệm hắt hiu buồn
Lòng em trận bão tuôn
Trời mây giăng mờ mịt
Hồn chớm dậy cuồng phong …


THU TAO NGỘ

Từ giã Cali về thăm xứ lạ
Lòng nghe như rộn rã một thâm tình
Tưởng đâu đây xuân trào trên cánh lá
Và nắng xuân hội tụ giữa bình minh

Ta cảm xúc bởi bao niềm rung động
Xa cố hương người Việt vẫn xum vầy
Vui họp mặt vang giữa trời lồng lộng
Một mùa Thu Tao Ngộ nghĩa tình đầy…

Duyên văn nghệ kết nên tình bằng hữu
Cõi văn chương tha thiết đến vô cùng
Ðời phong ba thêm thác ghềnh mưa lũ
Lưu lạc xứ người lòng vẫn thủy chung

Xin cảm tạ đến những người bạn quý
Ðã chung lưng xây dựng đẹp tình người
Mai tôi về sẽ thấy lòng phơi phới
Nhớ những chân tình đã tới cùng tôi

Ta cạn chén mừng ngày vui tao ngộ
Dòng sông Seine nước vẫn lặng lờ trôi
Tháp Eiffel đèn rực trời thành phố
Ôi Kinh Ðô Ánh Sáng đẹp tuyệt vời…

Mai ta về sẽ nhớ từng khuôn mặt
Ghi sâu vào trong khối óc lưu vong
Cho ngàn năm tình Việt Nam thắt chặt
Trang sử xanh lưu dấu giống Lạc Hồng

Xin trang trọng tri ân qua bút mực
Cảm tạ đời… đa tạ những tình thân
Góc trời Âu, một chiều Thu Tao Ngộ
Ðậm tình người…. làm tim mãi bâng khuâng …

Thu 2020

Nắng Hạ tàn, hoa Cúc vàng chớm nở
Mùa THU sang, mùa của nhà thơ
THU tạo hứng cho thi nhân sáng tác
THU cũng là mùa tuổi trẻ mộng mơ.
 
Với lữ khách, THU là mùa buồn, nhớ
Nhớ nước, nhớ nhà,buồn cảnh tha phương
Mỗi độ đón THU sang trên đất khách
Nghe lòng nhớ về THU của cố hương.
 
Hoa Đô, Thu 2020
CT/Lão Mã Sơn

NẮNG LẠNH VAI GẦY

 

Ngày mới em vui bóng trêu mình
Bà ba trắng áo guốc vông xinh
Trắng quần gió ghẹo hoa đồng nội
Cỏ may dệt mộng bướm van xin

Chân mây tay khói xanh dáng tiên
Tím chiều thơ thẩn nợ trốn duyên
Lưng trời lận đận lòng sương sớm
Buồn võng nằm ru trưa sầu riêng

Đêm gọi trăng tròn nâng bóng say
Giáng tiên thỏ ngọc điệu đầu thai
Khô môi thèm dỗ dành mi ướt
Mây hồng mưa mộng lạc đường bay

Thuyền hoa bèo giạt áo trôi hoa
Đạn tan gối sách bom tan nhà
Cầu tre nhịp gãy mương tìm nước
Củi mục tro tàn khói lửa ma

Sau hè bụi chuối xuân tủi thân
Rau ôm cần nước đợi rau tần
Bãi trầu xớn xác lia thia giả
Nắng lạnh vai trần mưa bó chân

Bếp đói than hồng tay khát thương
Màn trời chiếu đất tội văn chương
Về trong gió cát thiên thu nhớ
Chớp bể mưa nguồn khóc tha hương…

MD.05/04/07
LuânTâm

Kinh nghiệm du lịch Cúc Phương, Ninh Bình (Cập nhật 09/2020)

YỂU ĐIỆU VÒNG THU

Buồn mình sao trách sầu thu tủi
Ngơ ngẩn phong trần lạc bước say
Thơ thẩn nổi chìm sương tan gió
Mây mù đỉnh tuyết hoa mây bay

Trăng tròn trăng khuyết trăng non cấm

Hồng ân tình mộng mở thiên thai
Câu thề chữ nghĩa thăng hoa bướm
Hôn bóng thiên thu nhón gót giày

Xanh mắt xanh mi xanh mơ tóc

Hương môi hương má hương áo dài
Vòng eo nhỏ khói chờ tay lửa
Ấm nhớ êm thương mềm liêu trai

So dây nắn phiếm đàn cò trắng

Trắng trong hồn nước mắt quê hương
Giọt dài gịot ngắn không bong bóng
Đường hoa kỷ miệm dấu yêu thương

Giữa dòng bọt bể cầu tiên cá

Đồng tử tiên dung hồng kỳ duyên 
Mặc nhân gian ác thèm ghen tỵ
Kinh kệ phù du xuân đào nguyên

Thu đi còn để dư hương nhớ

Thu về tha thướt thiên đàng trong
Thu đến ngoài thềm hoa cúc áo 
Thu đền bếp ấm giữ than hồng

Thu tình tuyệt diệu hoa yểu điệu

Thu mộng hồng trần bướm ngây thơ
Thu thơm hương lửa ba sinh thiếu
Thu ngọt ngào ru ướt môi chờ…

MD.09/09/13

LuânTâm

CHỚM   THU
Nắng Hạ chưa tàn đã chớm Thu
Ve sầu về lại dưới hang sâu
Hè chầm chậm bước vào dĩ vãng
Hoa Cúc vàng chờ đón Thu sang.
 
Nhìn chiếc lá bay theo gió cuốn
Khách tha hương cãm thấy nỗi buồn
Gẫm phận mình khác chi chiếc lá
Lá lìa cành, mình bỏ quê hương.
 
Tháng Năm dài đợi chờ mòn mõi
Một ngày nào thoát kiếp tha  phương
Đêm không ngủ, băn khoăn tự hỏi:
Mùa Thu nào (sẽ) thấy lại cố hương?
 
                 Trần Gò Công/Lão Mã Sơn
  CHỚM THU 2020.
 
Lá đổi màu ,vạt nắng Hè bớt nóng
Báo tin mùa Thu sắp đến nay mai
Nhớ đứa con mất mùa Thu năm trước(2019)
Nghe lòng buồn, tôi buông tiếng thở dài.
 
Nỗi tiếc thương con vừa mới nguôi ngoai
Mùa Thu nầy sẽ vô tình khơi lại
Thảm cảnh tre già mà khóc măng non.
 
Lấy chiếc cell phone bấm số gọi con
Nghe lại tiếng con nói trong máy nhắn
Nước mắt tuôn rơi giọt dài, giọt ngắn
Tiếng nói còn đây, con đã mất rồi.
 
Nỗi buồn nào bằng sanh ly, tử biệt
Cầu đoạn trường ai có qua mới biết
Nỗi đau nào bằng phụ tử chia phôi !
 
                       Hoa Đô, chớm Thu 2020
                       Trần Gò Công/Lão Mã Sơn.
LÁ THU
Hỏi lá sao lại đổi màu
Hỏi Thu sao lại bước vào trần gian.
Lá vàng khoe sắc ngập tràn.
Nàng Thu diễm lệ bàng hoàng thi nhân.
Bước đi trên lá ngại ngần
Sợ đau thân lá sợ chân vướng buồn
Thu về ta lại vấn vương.
Yêu ai! Lá khóc bên đường mộng mơ
Chiều Thu ta đứng bơ vơ
Ơ hay chiếc lá ngày thơ rụng rồi
Tiễn người về cuối chân trời
Lá vàng thoi thóp khóc thời xuân xanh.
Thương ơi! Chiếc lá mong manh
Bay trong gió lượn lìa cành chiều nay.
 Nguyễn Thị Thêm.

THU

Thu đã về đây bước ngập ngừng
Áo vàng thơm quá ngỡ hương xuân
Trời ghen môi đỏ mây thay áo
Rừng núi mơ tiên bướm gọi mừng

Lối nhỏ gót hồng dấu cỏ xanh
Gió trêu hoa lạ lá hôn cành
Ngày mai lá sẽ buồn tan rã
Cũng giống như ngày em vắng anh

Trời đất già nua nên rất buồn
Mưa chiều che mắt sợ lệ tuôn
Hàng cây hò hẹn thêm hờn tủi
Nắng đã lỗi thề thẹn gặp sương

Tóc sầu vương vấn nợ ba sinh
Biết nói làm sao chuyện chúng mình
Đất khách lòng đau đêm thức trắng
Chờ nghe chim hót gọi bình minh

Sân trước hoa lau nở muộn màng
Bụi đường không hẹn đón thu sang
Hôm nay chim khách không mời khách
Có lẽ còn đau chuyện lỡ làng

Núi biết vọng phu tự thuở nào
Để buồn chinh chiến để hồn đau
Nghìn xưa bể hận mênh mông quá
Biết có còn yêu những kiếp sau

Những chiếc lá vàng như hồn thu
Áo bay trắng xoá biển sương mù
Đường xưa hương cũ còn say mộng
Lòng vẫn chưa yên chẳng dám tu

Đêm thu tình tứ quên đất trời
Yêu từ gót nhỏ đến bờ môi
Mai về cuối nẻo đường hư ảo
Vẫn nhớ hương thu lẫn dáng người…

MD 09/04/02

LuânTâm 

(Trích trong TT.HƯƠNG ÁO ,Minh Thư xb,MD/USA.2007,tr.316-317)

 

Ca khúc:  Khúc Tình Lơi

Thơ:  PhamPhanLang

Nhạc:  Mai Hoài Thu

Ca s:  Vân Khánh

Hòa âm:  Quang Đạt

 

https://youtu.be/0kfLi9mQbWM  

 

Khúc tình lơi

Lá rơi rơi mãi ở lưng đồi

Chao xuống hồn nghiêng tim lẻ loi

Ôi Thu diễm tuyệt Thu say đắm

Ngây ngất môi buồn mộng chơi vơi

Một áng mây chiều trôi lờ lững

Xin hãy đưa ta đến góc Trời Nơi ấy

Thu vàng Thu rực rỡ

Có người mắt nhắm chốn xa xôi

Ơ kìa một cánh chim đơn lẻ

Chao xuống bên đời mắt chới vơi

Thu mộng sắc màu Thu bảng lảng

Có người ngồi nắn khúc tình lơi…

phamphanlang 28/10/2019  

 

Thu Về Trên Đất Khách

Thu về rồi đó phải không Thu?
Heo may than thở tiếng vi vu
Mây trắng lang thang, tan rồi hợp
Trăng vàng lơ lửng, tỏ rồi lu.

Lá Thu rơi ngập đường lữ thứ
Hình bóng quê hương vẫn mịt mù
Lần tay đếm lại ngày xa xứ
Thu nầy đến nữa, mấy mươi Thu.

Thu đã về rồi lữ khách ơi
Mưa Thu giăng mắc cuối chân trời
Gió Thu lành lạnh ngoài song cửa
Lá úa lìa cành lác đác rơi.

Chờ đợi mõi mòn trên đất khách
Ngày về cố quốc quá xa xôi
Nhiều đêm thao thức trên gác trọ
Nhớ về quê Mẹ quá Thu ơi !

Trần Gò Công/ Lão Mã Sơn

     MÙA THU VÀ LỮ KHÁCH.

Sương lam mờ mịt cuối chân mây

Một mùa Thu nữa sắp về đây

Gieo nỗi nhớ lòng người chiến bại

Nhớ mùa Thu quê ngoại ngày nào.

 

Nhìn lá vàng bay theo gió cuốn

 Khách lữ hành lòng thắm thía buồn

 Gẫm phận mình khác chi chiếc lá

Sống lang thang xa cách quê hương.

 

Tháng năm dài  mỏi mòn mơ ước

Một ngày nào dứt kiếp tha phương

Đêm trăn trở băn khoăn tự hỏi

Mùa Thu nào (ta) về lại cố hương ?

                           Trần Gò Công/Lão Mã Sơn

HỒN THU ĐAU LÒNG

 Thương thân lữ khách xa nhà 

Thu về thêm nỗi xót xa bóng chiều

Hồn hoa xác bướm tiêu diều

Đường về quê mẹ bao nhiêu đau lòng…

MD.09/15/20

LuânTâm

Thân cảm tặng ‘THU TRÊN ĐẤT KHÁCH-MÙA THU và LỮ KHÁCH” & TG.VTS.Lão Mã Sơn

Thu Tha Hương

Lại một mùa Thu đến đây rồi

Sương Thu hiu hắt lá vàng rơi

Gió Thu lành lạnh lay cành lá

Một mảnh trăng Thu tận cuối trời.

 

Thu đến, Thu đi, Thu lại đến

Quê hương bỏ lại mấy Thu rồi

Mong một mùa Thu về quê cũ

Giấc mộng hồi hương mãi xa xôi.

 

Chiều Thu chạnh nhớ về quê Mẹ

Thẫn thờ nhìn chiếc lá Thu rơi

Thương chiếc lá vàng bay theo gió

Tha hương buồn lắm lá vàng ơi

 

                  Hoa đô, một chiều Thu

                  Trần Gò Công/Lão Mã Sơn.

NHƯ THU, TA CŨNG ÚA TÀN 

NHƯ THU, TA CŨNG ÚA TÀN 
Qua rừng cây, thấy lá vàng
Thấy ta héo úa tự ngàn thu xưa
Lòng rung theo gió giao mùa
Nghe niềm tàn tạ về khua tiếng đời
Sầu thu man mác chơi vơi
Rừng thu lá mục, chân ngùi dấu xìêu
Cây sầu, bóng ngã tịch liêu
Không gian thêm rộng,nỗi đìu hiu lan
Mây giăng tím ngắt chiều tàn
Chim bay về núi gọi vang lưng đồi
Cây buông lá xuống, lạnh rồi
Niềm ly biệt tự đất trời mang mang
Như thu, ta cũng úa tàn
Cũng nghe hồn rụng trăm ngàn lá đau
Lãm Thuý
 Trích từ tập thơ của Lãm Thúy:
“ Còn Nguyên Nỗi Ngậm Ngùi

MÙA THU
TRÊN ĐẤT NƯỚC TÔI

Sáng hôm nay nghe gió về lành lạnh
Thu đã chuyển mùa, anh có biết không
Mây lang thang, hồn trĩu nặng nhớ mong
Nắng dìu dịu … lòng em buồn man mác

Em bỗng nhớ mùa thu xưa Ðà Lạt
Mây Lâm Viên mờ ảo phủ thông rừng
Mi mô da từng hạt lệ rưng rưng
Bên hồ biếc xôn xao con sóng gợn

Em chưa có mùa thu sông núi Ngự
Huế mơ màng ôm cung điện nghìn xưa
Huế của ai … sao nhiều nắng lắm mưa
Em ao ước được một lần hạnh ngộ

Em nghe nói trời mùa thu Hà Nội
Heo may về từng đợt gió buồn hiu
Lá vàng rơi trên đường phố cô liêu
Hồ Lãng Bạc … vết tích xưa huyền sử

Thế là đã ba mươi thu cô lữ
Lá quê người sắc vàng đỏ mênh mang
Nhưng trong em bao kỷ niệm úa vàng
Niềm cố quốc, quê hương xa vời vợi

Anh biết đó, em vẫn hằng mong đợi
Một mùa thu ta nhặt … lá vàng rơi

nguyễn phan ngọc an – thu 2020

CẢM GIAO MÙA

 

Nửa đêm thức giấc nghe mưa rơi,

Bỗng thấy lạnh đâu rớt xuống đời,

Bỗng thương cây cỏ ngoài vườn ướt,

Ướt cả hồn tôi mộng nửa vời.

 

Nửa mơ nửa tỉnh tôi mộng du,

Sáng ra trời nắng còn ngẩn ngơ,

Trời đất hờn ai mà thay đổi,

Mưa nắng hờn ai mà nắng mưa.

 

Thời tiết hôm nay khác hôm qua.

Làm tôi bị cảm lúc giao mùa,

Hạ còn lưu luyến vàng phai nắng,

Thu ở nơi đâu đã gần kề.

 

Chợt thương mùa hạ đến rưng rưng,

Không thể đợi nhau, không thể ngừng,

Tôi vẫn phải đi về phía trước,

Chào mùa hạ nhé ở sau lưng.

 

Thấp thoáng mùa Thu ở ngoài kia,

Trời mây áo mỏng gió vu vơ,

Chỉ là một mùa đi mùa đến,

Cuộc đời có lúc bỗng thành thơ.

 

Mùa hạ mùa thu nhớ thương nhau,

Có lúc nắng vui lúc mưa sầu,

Mùa ơi tôi đã cảm rồi đấy,

Tôi cảm ngay từ trong chiêm bao.

 

Khoảnh khắc giao mùa kỳ diệu ơi,

Tôi cảm trong mơ, cảm ngoài đời,

Tìm đâu xao xuyến mùa năm cũ,

Mùa tiễn mùa đi mấy nẻo trời.

 

  Nguyễn Thị Thanh Dương.

   ( Sept 12-2020)

PORTLAND VÀ CALI

 

Ở đây không có gió giao mùa

Nắng đổ chang chang vào buổi trưa.

Tàn tro bay nhuộm sân sau trắng

Mù mù khói tỏa sáng tinh mơ.

 

Tôi ước, tôi van, tôi lạy trời 

Làm ơn cho có trận mưa rơi

Dập tắt dùm đi cơn bão lửa

Những giọt cam lồ cứu khắp nơi.

 

Để mặt trời lên không là máu

Rừng không rực sáng lửa bùng to

Nhà cửa, gia tài không thiêu rụi

Xác người, thú vật chết co ro.

 

Tôi quỳ xuống đây cầu thượng đế

Lạy Chúa, Phật, Trời, Quan Thế Âm

Xin đừng nổi giận, xin tha thứ.

Loài người mê muội, nhiều lỗi lầm.

 

Ôi những con đường, đẹp vô cùng

Hàng thông xanh mướt đứng khoe mình  

Bây giờ cháy rụi, thê lương quá

Gió thét lửa gào cõi vô minh 

 

Tôi cũng từng mơ một đêm mưa

Gió nhẹ rung cây chuyện tình thơ.

Có đôi chim nhỏ vui ân ái

Buổi sáng ngoài vườn chim líu lo

 

Tôi cũng yêu anh tay nắm tay

Dìu nhau đi suốt cuộc tình này.

Hợp hôn tháng chín ta làm lễ.

Giờ đốt trầm hương để nhớ ngày.

 

Từ biệt Portland về Cali

Hai nơi cháy lớn ở và đi

Tàn tro mắt đỏ tôi xoa mãi.

Tháng chín năm nay thật lạ kỳ.

 

Nguyễn thị Thêm.

Mưa Thu

 

Mù mịt mây giăng lấn ánh dương

Se se hơi lạnh tỏa bên đường

Lá rơi từng chiếc, rơi từng chiếc

Trời rớt giọt thương, rớt giọt thương

Thánh thót triền miên ôm nỗi nhớ

Đầm đìa lã chã giữ tình vương

Mưa thu thấm thía hồn tê tái

Tình thoáng mong manh tựa khói sương

 

Thúy Mesegee

9/19/2020

ĐÂU PHẢI TẠI THU

Đâu phải tại thu nên tình buồn
Lá vàng thay áo đỏ bay luôn
Cuối trời dâu bể rêu xanh mặt
Nước mắt mưa khuya suối khô nguồn

Gió hú thác gào đau lòng đất
Hai đầu địa cực xuân băng hà
Tức tưởi lửa hương thừa sao mất
Đội mồ kỷ niệm thu mình ta

Chập chờn đom đóm hẹn sau hè
Ve sầu đông trước qua cầu tre
Thiên thu chớp mắt tro tàn bụi
Bóng câu cửa sổ lồng bóng ghe

Nếu mình trong ấm ngoài êm mãi
Chung đôi sam biển môi bồ câu
Tung thơ hứng nhạc tình kết trái
Thu thêm say sữa mật tinh cầu…

MD.08/29/14
LuânTâm

AO THU VỚT NGỌC NGHIÊNG THÀNH 

Ao thu vớt ngọc dỗ dành 
Lá vàng khói áo thơm lành mộng em 
Hồng trần trong giọt thơ mềm 
Chung môi hứng giọt tình khen tiên bồng 

Tình thu chung áo mưa bông 
Cỏ non xanh bướm hoa đồng sương thơm 
Ngọt ngào chăn gối da ôm 
Bờ thương bến nhớ hoàng hôn sóng nào 

Hồn thu hò hẹn chiêm bao 
Ngây thơ nho nhỏ trầu cau đợi chờ 
Lòng thu gió đói rừng mơ 
Lửng lơ yêu dấu ỡm ờ dấu yêu 

Hương thu vời vợi nâng niu 
Ao bèo cá bóng nắng chiều giăng câu 
Mặc đỏ đen mặc bể dâu 
Lên bể cạn xuống đồng sâu quê nhà 

Lửa thu sóng mắt tình ca 
Ôm trăng nằm ngủ trên hoa dưới trần 
Hồi sinh nẩy lộc đào xuân 
Rong chơi chữ nghĩa chín tầng xanh mây …

 

MD.09/04/11 
LuânTâm 

Bài Xướng:

Tà Dương

Dặm dài hoảng hốt bóng tà dương
Lê gót chân đau nửa đoạn đường
Lá rụng gió lùa run rẩy tiếc
Hoa rơi mưa phủ luyến lưu thương
Ngả lưng đêm xuống đen cơn mộng
Chợp mắt ngày lên trắng giọt sương
Tình nghĩa còn nhau xin giữ lại
Nơi nào giao điểm mối tơ vương

Phan Khâm 

Bài Họa:

Nỗi Niềm

Mây chiều tím ngát phủ vần dương
Dăm sợi hồng giăng trải vệ đường
Quê cũ nhìn về đong luyến nhớ
Xứ người ngoảnh lại gánh sầu thương
Xuân lai xuân khứ đau trời nước
Nguyệt ửng nguyệt tà tủi gió sương
Đành trút vào thơ niềm khắc khoải
Đêm về diện bích đối buồn vương

Phương Hoa

Sep 16th 2020


Mưa Thu

Mù mịt mây giăng lấn ánh dương
Se se hơi lạnh tỏa bên đường
Lá rơi từng chiếc, rơi từng chiếc
Trời rớt giọt thương, rớt giọt thương
Thánh thót triền miên ôm nỗi nhớ
Đầm đìa lã chã giữ tình vương
Mưa thu thấm thía hồn tê tái
Tình thoáng mong manh tựa khói sương

Thúy Messegee
9/19/2020

***

Khắc khoải 

 

Héo hắt mây trời thiếu ánh dương
Tình say sắc lá rụng bên đường
Tròn canh mộng cũ thầm lưu luyến
Nửa giấc mơ đầu lặng tiếc thương
Điểm bóng nhiều thu choàng tóc bạc
Soi mình lắm hạ phủ đầu sương
Hoàng hôn thoáng nguyệt tô gầy mắt
Nhặt mảnh ưu phiền gợi vấn vương

 

Minh Thuý Thành Nội
Tháng 9/19/2020

***

Tà Dương

 

Hiên chiều mờ nhạt ánh chiêu dương
Trận gió rung cây lá trải đường
Khách đã đi rồi cho luyến nhớ
Ai còn đợi nữa để yêu thương
Sông xưa ảm đạm vì mưa nắng
Bến cũ hoang tàn bởi gió sương
Một giấc nam kha bừng tỉnh mộng
Tơ lòng vạn mối ngậm ngùi vương.

Thanh Song Kim Phú
CA Sep 21st/2020

PORTLAND VÀ CALI

 

Ở đây không có gió giao mùa

Nắng đổ chang chang vào buổi trưa.

Tàn tro bay nhuộm sân sau trắng

Mù mù khói tỏa sáng tinh mơ.

 

Tôi ước, tôi van, tôi lạy trời 

Làm ơn cho có trận mưa rơi

Dập tắt dùm đi cơn bão lửa

Những giọt cam lồ cứu khắp nơi.

 

Để mặt trời lên không là máu

Rừng không rực sáng lửa bùng to

Nhà cửa, gia tài không thiêu rụi

Xác người, thú vật chết co ro.

 

Tôi quỳ xuống đây cầu thượng đế

Lạy Chúa, Phật, Trời, Quan Thế Âm

Xin đừng nổi giận, xin tha thứ.

Loài người mê muội, nhiều lỗi lầm.

 

Ôi những con đường, đẹp vô cùng

Hàng thông xanh mướt đứng khoe mình  

Bây giờ cháy rụi, thê lương quá

Gió thét lửa gào cõi vô minh 

 

Tôi cũng từng mơ một đêm mưa

Gió nhẹ rung cây chuyện tình thơ.

Có đôi chim nhỏ vui ân ái

Buổi sáng ngoài vườn chim líu lo

 

Tôi cũng yêu anh tay nắm tay

Dìu nhau đi suốt cuộc tình này.

Hợp hôn tháng chín ta làm lễ.

Giờ đốt trầm hương để nhớ ngày.

 

Từ biệt Portland về Cali

Hai nơi cháy lớn ở và đi

Tàn tro mắt đỏ tôi xoa mãi.

Tháng chín năm nay thật lạ kỳ.

 

Nguyễn thị Thêm.

Nỗi Niềm

Mây chiều tím ngát phủ vần dương
Dăm sợi hồng giăng trải vệ đường
Quê cũ nhìn về đong luyến nhớ
Xứ người ngoảnh lại gánh sầu thương
Xuân lai xuân khứ đau trời nước
Nguyệt ửng nguyệt tà tủi gió sương
Đành trút vào thơ niềm khắc khoải
Đêm về diện bích đối buồn vương

Phương Hoa

HY VỌNG

Tin vui nhất trong mùa đại dịch

Để nụ cười lại nở trên môi

Ôm song thân xúc động bồi hồi

Nhớ quá mẹ ơi. Những ngày đóng cửa.

Mẹ mừng quá không còn sợ nữa

Thời cách ly dài mấy tháng trời

Căn nhà vắng hoe chỉ mẹ cha thôi 

Bước ra cửa sợ Cô Vi ghé đến.

Cháu sẽ ôm ông bà trìu mến

Má nhăn nheo hưởng những nụ hôn.

Hạnh phúc này, còn có gì hơn.

Có đánh mất, Tìm lại sao quá quý.

Ta sẽ thăm bạn bè tri kỷ

Kể nhau nghe những chuyện cách ly

Kháo với nhau học được những gì

Và mừng lắm mình còn được sống.

Trường sẽ mở dù không hồi trống.

Nhịp con tim rộn rã mừng vui

Thầy và trò gặp lại nói cười

Niềm vui lớn, bừng lên sức sống.

Cả không gian ngập tràn hy vọng.

Thuốc chủng ngừa mầu nhiệm ơn trên.

Cám ơn người không thể biết tên

Đã góp sức hiến dâng trí não.

Niềm vui lớn vaccine tuyệt hảo

Dịch Corona có thể thoát rồi 

Covid 19 đã phải rút lui.

Mừng nhân loại thoát cơn hiểm họa.

Nguyễn Thị Thêm.

Tà Dương

Dặm dài hoảng hốt bóng tà dương
Lê gót chân đau nửa đoạn đường
Lá rụng gió lùa run rẩy tiếc
Hoa rơi mưa phủ luyến lưu thương
Ngả lưng đêm xuống đen cơn mộng
Chợp mắt ngày lên trắng giọt sương
Tình nghĩa còn nhau xin giữ lại
Nơi nào giao điểm mối tơ vương

Phan Khâm 

Có Phải Vì Thu

Có phải vì thu ngập lá vàng 

Mà hồn ngớ ngẩn những chiều tan 

Mơ màng tiếng suối thơ êm ả 

Tiếc nhớ thu xưa vọng nhịp đàn 

         Minh Thuý Thành Nội 

 

Tôi ở Ngoại Thành chẳng muốn sang
Nhưng vì Minh Thúy tả thu vàng
Nên rộn ràng muốn vào Thành Nội
“Để hồn ngớ ngẩn những chiều tan”
Người đẹp là người đẹp ơi, làm tốn tiền mua xăng chạy rồi,
Từ Thành Ngoại vào trong Thành Nội
Tiền xăng thôi tôi phải nhịn ăn xôi
Chỉ vì muốn “để hồn ngớ ngẩn”
Chiều “chưa tan” nhưng đã thấy bàng hoàng
Thân mến,

Dương Vũ

ĐÂU PHẢI TẠI THU

Thu nào cũng giống Thu nào thôi
Nào có Thu buồn, với Thu Vui
Buồn vui tùy thuộc vào hoàng cảnh
Của khách đón Thu bước vào đời.
 
                         Hoa Đô,19-9- 2020.

                         Trần Công/Lão Mã Sơn

Bướm, hoa, mùa xuân và cảm hứng thân phận trong thơ Nguyễn Bính

TAO NHÂN MẶC KHÁCH

Tạ ơn mặc khách tao nhân nhà

Quê hương tình chữ bướm thêu hoa

Ấm lòng viễn xứ vui văn bút

Đâu phải tại thu mà người ta…

 

MD.09/21/20

LuânTâm

 

Xin vô vàn đa cảm tạ quý ACE văn thi hữu đa tài hoa đã đọc rộng lượng khen tặng an ủi khuyến khích 2 bài thơ thẩn quê mùa thô thiển của LuânTâm :

1/Chị MC.thượng thặng Hồng Thủy trân quý đã quá ưu ái rộng lượng giới thiệu hết lời hết ý trang trọng tuyệt vời 

2/ VTS. NT Thanh Dương rộng lượng ưu ái sốt sắng nâng đỡ mở hàng với những lời lẽ khen tặng đẹp có cánh tuyệt vời chân tình ủng hộ làm cho ” lều cỏ thơ “LT đắc khách hàng quá trời đất !

3/Hiền sư muội Cô Tấm WebMaster Cung Thị Lan đã ưu ái post rất đẹp thẩm mỹ trang nhã

4/VTS. Dương Vũ ưu ái sốt sắng  khen tặng và lưu bút đề thơ hay đẹp

5/Anh Hai VTS tiền bối Lão Mã Sơn ưu ái cho thưởng thức bài thơ THU THA HƯƠNG rất truyền cảm xúc động

5/ Chị VTS. đồng hương Cao Minh Nguyệt trân quý mến đã ưu ái rộng lượng khen tặng bằng những lời tuyệt đẹp có cánh làm xúc động ấm lòng người viết

6/ VTS. Minh Thúy ưu ái hết lời khen tặng ủng hộ. Còn lưu bút bài thơ rất đẹp mộng mơ

 

8/VTS. Kim Oanh đã ưu ái sốt sắng đặc biệt ủng hộ , vẫy bút hoa  phác thảo cho một Bức Tranh Thơ “THU” rất công phu thầm mỹ tuyệt vời chấp cánh cho bài thơ THU ( chính là bài tôi rất tâm đắc yêu thích nhất)

9/VST. Sao Khuê đã ưu ái rộng lượng khen tặng rất tốt đẹp trang trọng lắm 

10/VTS.” Họa Sĩ “Phương Hoa đã ưu ái vẫy bút hoa thân cảm họa thành bài thơ “VÀNG THU” với “Lời lời châu ngọc hàng hàng gấm thêu”hoa 

(Nếu như còn có ACE văn thi hữu nào mà tôi vô ý lỡ sơ sót tên vì Email DĐ chung nhiều quá bị lấp không tìm ra được thì xin từ bi hỉ xả Xin vui lòng thông cảm lượng thứ cho nha Xin vô vàn đa tạ tất cả quý ACE văn thi hữu thân mến

Rất trân quý trân trọng 

LuânTâm

THU VỀ

 

Gió Thu nhè nhẹ vẫy tay chào

Nàng Thu xinh đẹp đã bước vào

Lá đỏ nghiêng mình soi dòng nước

Trăng vàng lộng lẫy giữa ngàn sao

Thi nhân ngắm cảnh thêm mơ mộng

Lữ khách bàng hoàng ngỡ chiêm bao

Thiên nhiên huyền hoặc muôn lá úa

Ta đứng giữa Thu dạ xuyến xao.

 

Nguyễn thị Thêm.

 

HỎI LÁ MÙA THU

Hỏi lá sao lại đổi màu

Hỏi Thu sao lại bước vào trần gian.

Lá vàng khoe sắc ngập tràn.

Nàng Thu diễm lệ bàng hoàng thi nhân.

Bước đi trên lá ngại ngần

Sợ đau thân lá sợ chân vướng buồn

Thu về ta lại vấn vương.

Yêu ai! Lá khóc bên đường mộng mơ

Chiều Thu ta đứng bơ vơ

Ơ hay chiếc lá ngày thơ rụng rồi

Tiễn người về cuối chân trời

Lá vàng thoi thóp khóc thời xuân xanh.

Thương ơi! Chiếc lá mong manh

Bay trong gió lượn lìa cành chiều nay.

Nguyễn Thị Thêm.

 TÌM LẠI LÁ PHONG

TÌM LẠI LÁ PHONG

Ta tìm những chiếc lá phong

Mấy ngàn cây số chạy vòng vòng.

Để rồi ngơ ngẩn buồn man mác.

Đời như chiếc lá. Có rồi không.

Ừ nhỉ! Sao đời như lá thu

Muôn màu, muôn vẻ kiếp luân lưu

Xanh, vàng, tím, đỏ bao số phận

Trong cõi nhân gian chốn mịt mù.

Ta đứng lặng yên một thoáng giây.

Cầm chiếc lá phong ở nơi tay.

Lá nhiều cánh nhỏ như ngõ rẽ

Một kiếp phù sinh biết rủi may?

Những chiếc lá phong đẹp tuyệt vời

Cho hồn thi sĩ bỗng chơi vơi

Đũa thần tạo hóa thay màu sắc.

Hương thu ngây ngất của đất trời.

Ta cũng như thu buồn não lòng.

Chìm xuống đời những lúc long đong

Ta thay màu sắc trên khuôn mặt.

Để khóc, để cười kiếp má hồng.

Ta chạm tới thu không bằng tay.

Mân mê cành lá vàng mê say

Mà ta gửi gắm thu trong dạ

Để thấy hồn thu chấp cánh bay.

Ta rượt theo thu mòn bánh xe

Rừng phong hò hẹn đã lắng nghe.

Ta về để thấy thu hoan lạc

Say đắm bên người trăng chở che.

Đi giữa rừng thu ta cũng Thu

Hồn mang khoắc khoải những bụi mù

Dĩ vãng chợt về ta đứng lặng.

Chuyện của ngày xưa. thu của Thu.

Ta đến giữa mùa thu lá  vàng.

Ta đi màu sắc vẫn ngập tràn.

Giữ mãi trong tim vàng, tím, đỏ

Như giữ một thời đã sang trang.

Nguyễn thị Thêm.

Mùa thu 2020

Ui …anh Dương Vũ muốn thăm Thành Nội hở ? 

Mời thăm Thành Nội 
Nghe anh phải nhịn ăn xôi 

Dành tiền ra Huế ôi thôi thảm tề 

Mà nì cũng xứng đường về 

Ngó O gái Huế tóc thề buông lơi

Ngẩn ngơ áo tím mộng vời 

Lối vô Thành Nội nắng rơi dịu dàng 

Chỗ ni thấy lá rụng vàng 

Nơi tê thu lén mơ màng dệt mơ 

Hỡi ai hồn có ngẩn ngơ 

Hoàng Thành tĩnh lặng nên thơ trầm buồn 

Rứa thì hãy để thi tuôn 

Vì răng cứ tiếc gói xôi đói lòng 

Minh Thuý

    

NHỚ AI

 

Nhớ ai nên lá thu vàng

Nhớ ai mây xám về ngang lưng trời

Nhớ ai từng giọt mưa rơi

Nhớ ai gió đã lả lơi chiều tàn

Nhớ ai một sớm thu sang

Nhớ tay vuốt mắt người an giấc nồng

Nhớ đêm mình gọi là chồng

Nhớ ngày mình đã mang vòng khăn tang

Nhớ, sao là nhớ ngập tràn

Nhớ rơi nước mắt lời vàng trối trăn

Nhớ bình tro cốt lặng câm 

Nhớ rằm tháng tám ba năm mãn phần.

Nhớ ai đứng lặng tần ngần.

Mình ơi! trên ấy có gần Hằng Nga?

 

Nguyễn Thị Thêm.

BÀI THƠ THU

(Kính họa bài Hồn Mùa Thu của chị Sao Khuê)

 

CHỢT buồn thu trải vàng rơi

CHỢT nhiên nhớ lại từng hồi luyến thương

CHỢT nghe phảng phất hơi sương

CHỢT hồn thơ quyện sầu vương bên này

CHỢT nhìn mây lững lờ bay

CHỢT mơ về tuổi thơ ngây nét mày

CHỢT đau hồn vía lắt lay

CHỢT mường tượng lúc đắm say tình nồng

CHỢT thương má thắm môi hồng

CHỢT soi gương khóc nét trông bơ thờ

CHỢT bừng tỉnh khỏi cơn mơ

CHỢT trao tâm sự BÀI THƠ THU này

 

Phương Hoa – Sep 19th 2020

Đầu Thu đưa con đi học xa

 

     Đưa con vào trường học

     đầu thu chớm mưa bay

     lá xanh chưa kịp đỏ

     chim non đã xa bầy

 

     Bóng con vừa đi khuất

     héo hắt ruột gan này

     hoa xuân chưa chớm nụ

     lá vàng rụng ai hay

 

     Vợ chồng về nhà cũ

     phòng trống nỗi nhớ đầy

     tiếng ai ngoài cửa sổ

     tưởng con còn đâu đây.

         Nguyễn Tường Giang

                  9-11-90

 

Say Thu 

Say màu vàng úa thu rơi
Say cơn gió thoảng từng hồi cảm thương
Say Hường đọng những giọt sương
Say mây tím nhạt sầu vương mắt này 
Say từng chiếc lá khô bay 
Say cơn mưa nhẹ dại ngây mặt mày 
Say vì nỗi nhớ lắt lay 
Say cuồng ảo tưởng nhoà cay đắng nồng 
Say trời hương phấn tô hồng 
Say đêm chén nguyệt đợi trông ơ thờ 
Say rồi chợt khóc chợt mơ 
Say Thu ẩn chứa hồn thơ lệ này 
            Minh Thuý Thành Nội 
               Tháng 9/19/2020

Vì ai

Vì ai nhặt lá Thu rơi

Vì ai lòng mãi bồi hồi tiếc thương

Vì ai môi ngậm giọt sương

Vì ai tim mãi tơ vương tình này

Vì ai mây trắng ngừng bay

Vì ai ngơ ngẫn hồn ngây mắt mày

Vì ai liễu chẳng buồn lay

Vì ai lệ đẫm chẳng say giấc nồng

Vì ai má đã thôi hồng

Vì ai ngày nhớ đêm trông thẫn thờ

Vì ai chẳng tỉnh cơn mơ

Vì ai ai hiểu tình thơ sầu này

PhamPhanLang

Đất Hạ, 19/9/2020

Hồn Mùa Thu

 

Mới vài chiếc lá vàng rơi

Mà sao thi sĩ bồi hồi nhớ thương

Mới vài chiếc lá ẩm sương

Mà sao thi sĩ vấn vương thế này

Mới vài chiếc lá vàng bay

Mà sao thi sĩ ngất ngây chau mày

Mới vài chiếc lá vàng lay

Mà hồn thi sĩ như say hương nồng…..

Cũng màu lá cũ cam, hồng

Cũng mầu lá cũ ngóng trông thẫn thờ

Mùa thu ươm mộng ươm mơ

Mùa thu gợi nhớ dệt thơ nơi này

 

             Sao khuê

ÁO ĐỎ NGƯỜI PHƠI TRƯỚC DẬU THƯA

 

    Vườn nhà ai bên cạnh

    nở đầy hoa cúc vàng

    cây phong trồng trước ngõ

    đỏ lửa đón Thu sang

 

    Giữa đất trời cao rộng

    một mình ta ngồi đây

    chợt nghe ngoài dậu nứa

    áo đỏ phất phơ bay

 

    Mẹ hiền giờ đã khuất

    ngàn dặm thân lưu đầy

    nhớ nhà đôi giòng lệ

    biết nói cùng ai đây?

Nguyễn Tường Giang

                 10-26-1988

 

ÁO ĐỎ NGƯỜI PHƠI TRƯỚC DẬU THƯA

 

    Vườn nhà ai bên cạnh

    nở đầy hoa cúc vàng

    cây phong trồng trước ngõ

    đỏ lửa đón Thu sang

 

    Giữa đất trời cao rộng

    một mình ta ngồi đây

    chợt nghe ngoài dậu nứa

    áo đỏ phất phơ bay

 

    Mẹ hiền giờ đã khuất

    ngàn dặm thân lưu đầy

    nhớ nhà đôi giòng lệ

    biết nói cùng ai đây?

 

Nguyễn Tường Giang

                 10-26-1988

 

 

Tôi bước vào sân chùa Phật Tuệ. Đã gần một năm không không trở lại đây. Đứa con Phật mãi lông bông trên những vui buồn trần thế. Có một nơi để mình nương tựa nhưng cũng không thể đến để lắng lòng và tu tập.

Hai mẹ con lấy khẩu trang mang vào và bước ra khỏi xe. Sân chùa yên tĩnh lạ kỳ. Mọi vật đang đứng yên chịu cái nóng trên trăm độ của Cali. Cây bơ thầy trồng bên cạnh những bậc tam cấp lá cháy khô tội nghiệp, những trái bơ sai ơi là sai nằm phơi mình tòng teng dưới nắng. Đức Quan Âm vẫn từ ái đứng trước hội trường. Những vị La Hán yên bình lặng lẽ đọc sách, niệm kinh hay bắt ấn.

Phải công nhận Thầy và các Sư Cô đã bỏ nhiều công sức chăm sóc hoa cỏ, cây trái vườn chùa. Cũng là ở Riverside nhưng nơi sân nhà tôi cây khô, hoa héo, còn ở đây cây trái xum xuê, những châu lan, những cây kiểng, những cây bonsai đẹp quá là đẹp . Một phong cảnh yên bình, mát mắt và nghệ thuật làm sao.

Tôi ôm hoa, con gái mang trái cây lên chùa cúng Phật. Hai mẹ con bước vào hậu liêu nơi để các sư cô ở và cũng là gian bếp nhỏ của chùa. Trong bếp Sư Cô Nghiêm đang chuẩn bị bữa cơm chiều.  Trên những chiếc dĩa là ít cơm, rau luộc, trái cây và vài miếng đậu hũ kho. Nhưng với sự sắp xếp khéo léo dĩa cơm nhìn rất bắt mắt ngon lành.

Chúng tôi mượn vài cái dĩa, bình hoa, đem trái cây lên chánh điện chưng cúng Phật, cúng vong. Hai Mẹ con tự động mở cửa vào chánh điện và đốt hương lạy Phật . Đức Thế Tôn nhìn xuống mỉm cười. Nụ cười từ ái khoan dung.

Tôi đảnh lễ và nguyện quy y tam bảo. Ba lạy thành kính trước đấng từ phụ. Tôi không xin, không cầu chỉ chân thành xin được thành tâm quy y Phật, quy y Pháp, quy y Tăng. Tôi bước qua bàn vong, đốt hương và tưởng niệm. Lạy bốn lạy vong linh những người đã khuất, nhất là với chồng tôi. Anh nhìn tôi cười cười: “Lâu lắm mới được gặp má mày” Tôi cũng nhìn anh nói nhỏ: “Tại Coronavirus nên phải cách ly tại nhà”  Tôi đứng nhìn vào hũ tro có hình anh, cúi đầu im lặng. Con gái đã ra ngoài để hai người tình xưa tâm sự: ‘ Ba năm rồi đó ông! đã tới lúc mình chia tay thật sự. Ông thế nào? Khỏe không?” Dường như tôi nghe anh ấy nói mình khỏe lắm, không lo sợ bị lây nhiễm, không đau nhức tay chân, không còn mất ngủ hay buồn phiền. Tôi nghe anh ấy nói ở trên đó rất yên bình. Tối nào thầy cũng tụng kinh nên quên đi hết mọi sự. Tôi như tự nói với mình: “Như vậy ba năm có gì mới mẻ, có gì thay đổi, có gì vui có gì buồn và trên ấy ra sao.  Giá người chết có thể nói thì mọi việc trên đời đều đã khác. Con người sẽ nghĩ lại và cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn.”

Tôi bước ra ngoài và khép cửa chánh điện lại như cũ. Nhìn qua bên tay trái, con gái đang cùng các sư cô hái lựu. Sư Cô Lạc đang chồm người vói hái lựu, những trái lựu đã bị nứt nẻ xấu xí. Sư Cô Hòa trèo cả lên cây. Cô nhìn thấy tôi vui vẻ:

-Mô Phật, chào cô Chín. Cô có khỏe không?

Tôi trả lời Sư Cô tôi khỏe, Cách ly tại nhà nên không thể lên chùa. May phước Cô Vi không phá đám nên vẫn bình an.

Sư Cô cười nói tôi nhìn Sư Cô có giống khỉ không? Khỉ đang leo cây hái trái. Nhìn lên cây lựu, vô vàn là trái, nhưng đã bị nứt nẻ do chim ăn và nắng nóng. Sư Cô đang tỉa bớt lá, bớt cành và dọn dẹp cây lựu. Trời nắng nóng, hai vị sư cô cắt cây và dọn dẹp cây lựu cho mùa năm sau. Sư Cô nói năm nay trời quá nóng, Phật Tử vì Coronavirus không đến chùa được nên lựu bị ế, trái quá chín bị hư, chị chim ăn, bị nứt hết trơn. Hai mẹ con tôi cũng tham gia vừa hái vừa chuyện trò vui vẻ. Nhìn những trái lựu chỉ còn trơ cái vỏ khô nứt nẻ phải bỏ đi mà tiếc hùi hụi . Trái nào còn có thể vớt vát lấy hột được là không bỏ, lượm hết bỏ vào thùng. Thế là mấy cái giỏ đựng trái cây lên cúng Phật, giờ nhận lộc Phật đem lựu về nhà. Đó cũng là cái duyên.

……

Hôm qua tôi đã làm một mâm cơm chay cúng chồng. Anh mất sáng ngày 14 tháng 8 âm lịch, cho nên cứ mỗi năm vào ngày rằm Trung Thu cả gia đình tôi đều làm lễ tưởng niệm. Tối nay tôi và các con lên chùa Lễ Phật và làm lễ xả tang chồng. Ba năm tang chế tôi có mang tang cũng như không, chẳng có gì khác biệt, chỉ là một danh nghĩa ở đời. Chúng tôi chẳng hứa hẹn trước ai là sẽ bên nhau dù nghèo khó hay giàu sang, dù khỏe mạnh hay đau yếu. Không có một lời thề, không một lời hoa mỹ gắn bó. Vậy mà đã ở bên nhau cho tới răng long, tóc bạc. Đã dựa nương nhau cho đến cuối cuộc đời. Bốn mươi bảy năm khi sống thì 3 năm khi chết có đáng chi đâu. Dẫu ba năm, năm năm hay bao lâu chắc cũng vậy thôi tôi vẫn là tôi. Thời gian đi quá mau, người chết, người sống như một vòng tròn. Sinh mạng con người vô chừng, cái chết đến với mỗi người như một định luật, như một chuyến xe. Mọi người đứng chờ, xe tới thì lên, kẻ trước người sau đều về đến đích. Còn bến ở nơi nào, khi nào xe tới không ai được biết. Đó là bí mật của kiếp người.

 Mọi năm, hôm nay chùa vui lắm, gia đình tôi đều tập trung lên chùa để vui cùng các cháu thiếu nhi, các cháu học trò lớp Việt Ngữ. Thanh sẽ nấu một nồi bún riêu chay hay bún bò huế. Thế nào anh Jack cũng phụ trách cái máy làm kẹo bông gòn. chú Chiến chú Dũng thủ xe nước mía. Linda sẽ làm chè ba màu, chè thưng. Cô Chi chiên chả giò, xào mì. Cô Đẹp sẽ làm bánh bò, bánh da lợn. Út Hương làm bánh cam. Mỗi người đều góp một món đem lên chùa ăn uống vui chơi thưởng trăng. Sư Cô và Thầy ngày này vui như trẻ lại. Không biết ở đâu mà chùa có nhiều đèn trung thu. Các cháu đứa nào cũng được phát một cái, phụ huynh vui vẻ đốt đèn cầy cho con. Bao nhiêu gia đình quây quần bên sân chùa đêm rằm trung thu thật hạnh phúc. Đúng như câu :’ Mái chùa che chở hồn dân tộc”, đây như một đại gia đình. Các thầy giáo, cô giáo tổ chức những trò chơi vui nhộn cho các em học sinh. Chơi xong, ăn uống no nê là cùng các cháu rước đèn Trung Thu. Nhạc mở vang vang, cả đoàn người đi theo hàng quanh tượng Quan Thế Âm đi lên chánh điện rồi vòng về. Ánh trăng lấp lánh nhìn xuống thế gian hoan hỉ. Nơi chốn trang nghiêm thanh tịnh vang lên tiếng hát tiếng cười.

Thế nhưng năm nay dịch cúm Vũ Hán đã tiêu diệt tất cả mọi niềm vui. Sân chùa vắng ngắt lạnh tanh không một bóng người. Hai mẹ con đem hoa và trái cây lên chánh điện. Sư Cô đang sắp xếp ngọa cụ để tụng kinh buổi tối. Ai cũng mang  khẩu trang kín mít. Thật buồn.

Đúng giờ, thầy từ cái cốc nhỏ cuối vườn chùa đi lên. Mọi người đứng vào vị trí cách xa ba thước và bắt đầu làm lễ.  Chúng tôi tụng kinh và làm lễ theo thầy. Hôm nay thầy cho tụng nhiều thời kinh rất hay và ý nghĩa. Mỗi thời kinh là lời Phật dạy về hạnh phúc, bố thí, tu dưỡng, nghiệp mạng, hành trì, tự ngã, an lạc….

Thầy niệm kinh và tháo khăn tang tôi xuống. Tôi quỳ chắp tay và cầu nguyện cho chồng. Tôi như nhìn lại nụ cười của anh ấy ngày xưa, nụ cười tươi vui hạnh phúc. Không có những nhăn nhó khi đau đớn, không có dáng đi lom khom còm cõi. Mùa thu đã về ở nhiều nơi, còn ở đây tôi đang nhớ.

Nhớ ai nên lá thu vàng

Nhớ ai mây xám về ngang lưng trời

Nhớ ai từng giọt mưa rơi

Nhớ ai gió đã lả lơi chiều tàn

Nhớ ai một sớm thu sang

Nhớ tay vuốt mắt người an giấc nồng

Nhớ đêm mình gọi là chồng

Nhớ ngày mình đã mang vòng khăn tang

Nhớ, sao là nhớ ngập tràn

Nhớ rơi nước mắt lời vàng trối trăn

Nhớ bình tro cốt lặng câm 

Nhớ rằm tháng tám ba năm mãn phần.

Nhớ ai đứng lặng bâng khuâng

Vành khăn tháo xuống cũng ngần ấy thôi

 

Tôi ra về, sân chùa vắng ngắt. Trả lại bình yên tĩnh lặng cho những người tìm được chân lý cuộc đời. Tu là niềm hạnh phúc. Không vướng bận những đau khổ, nhớ nhung, luyến tiếc. Người tu thấy sự vô thường nên tâm không vướng bận và ràng buộc Người đi tu là người có nhiều phước duyên từ kiếp trước. Không phải ai cũng được mặc chiếc áo vàng, áo lam, cạo bỏ mọi phiền não cuộc đời và quy y cửa Phật.

Tôi bước xuống những bậc tam cấp của chùa có cảm giác như mình lại một lần nữa bước vào những bi lụy, những phiền não đời thường.

Phiền não đến làm nước mắt rơi xuống. Trong nước mắt có nỗi đau và lẫn niềm vui. Buồn lắm, khổ lắm, tủi lắm cũng khóc. Vui lắm, xúc động lắm cũng khóc. Nước mắt là hạt châu của con người để xoa dịu những tâm tư dồn nén. Khóc được cũng là hạnh phúc. Tôi nghĩ vậy.

 

Và thế tôi đã khóc nhiều lần cho một người không máu mủ họ hàng, không bà con cật ruột. Cả đời khóc hết nước mắt vì một người dưng. Khóc từ lúc người ấy còn trẻ đến lúc người ấy đã già. Khóc khi người người ấy bệnh cho đến lúc người ấy chết. Bây giờ sau ba năm, khi chiếc khăn tang lột xuống tôi cũng còn chảy nước mắt.

 

Những giọt nước mắt của mùa thu yêu thương và hoài niệm. Rồi mọi thứ sẽ qua, rồi tôi cũng sẽ đi vào hư vô. Mọi vật đều vô thường. Hãy nghĩ như vậy để yên vui.

 

Nguyễn thị Thêm. 

 

 

Cho Thuê Phòng -Minh Thuý

 

Mấy năm trước Chị về Santa Ana chơi một tuần theo sự rủ rê của Vân (bạn học năm xưa). Vợ chồng bạn ở ngôi nhà 3 phòng, các con có gia đình đã ở riêng cả, vợ chồng bạn dùng một phòng, 2 phòng kia cho share.

Thời gian nơi đây, bạn chở đi chơi loanh quanh như khu Phước Lộc Thọ, chùa Tàu, chùa Ấn Độ, đi chợ trời…v..v…khi về nhà chị Tiên thấy 2 cậu thanh niên vài lần xuống mở tủ lạnh lấy nước rồi lại biệt lặn. Chị thắc mắc hỏi bạn Vân,  bạn cho biết 

– Hai cháu là hai người share phòng, không hề bước xuống dưới này, đi làm về là ở trong phòng, ăn ngoài không nấu nướng gì hết. 

Chị suy nghĩ miên man về chuyện này, dự tính cũng sẽ bắt chước bạn kiếm ít tiền tiêu pha thêm. 

Cuộc sống hiện vẫn thoải mái sau 22 năm cày bừa dốc sức của vợ chồng Chị. Anh làm job computer technician, nhờ trời công việc vẫn bền vững cho đến bây giờ, ngoài ra Anh  còn sửa máy thêm tại nhà nhờ số bạn quen biết giới thiệu. Còn Chị làm mấy hãng điện tử, đến năm 57 tuổi Chị bị laid off,  sau đó nạp đơn nhiều hãng không được tuyển nữa, Chị ghi tên học khoá cắm hoa, học Anh văn và công việc nội trợ, dọn dẹp nhà cửa cũng đủ hết giờ. 

Chị có một cháu trai tên Dũng đã tốt nghiệp về Computer Science đi làm xa bên tiểu bang Tennessee.

Thấy bạn Vân cho share phòng khỏe quá, tại sao Chị lại không làm vậy. Chị nghĩ “chồng mình đã lo hết mọi thứ, chẳng lý bây giờ muốn gì cũng xin thêm, chỉ có cách này là tốt nhất”. Căn nhà có 4 phòng, vợ chồng Chị 1 phòng, con trai 1 phòng để lúc cháu về thăm nhà, 2 phòng dưới lầu đã có chú em độc thân ở 1 phòng, nay còn 1 phòng trống 

“À…đây là cơ hội giúp mình rồi” . Chị bỗng thấy vui và phấn khởi vô cùng …

Về nhà Chị nói dự tính cho Anh nghe, bị Anh trừng mắt phản ứng ngay: 

– Nhà cửa nợ nần sắp trả xong, chưa đến nỗi thiếu thốn bày đặt cho share phòng chi nữa? 

Chị ôn tồn kể trường hợp bạn cho thuê phòng rất thoải mái, có người ở cũng như không, cuối tháng tiền tự đến. 

– Tui thấy dư phòng uổng lắm, chi bằng cho thuê có chút tiền để tui tiêu pha thêm, nào là .. bên Việt Nam bạn bè dòng họ, bên này đến Chùa sinh hoạt ngồi mòn gối cũng biết bỏ thùng Phước sương tiền điện, thông báo hội đoàn này, hội đoàn kia, Thương phế binh, người cùi, homeless …v…v….Tui biết ông bao 19 lô hết rồi. Ông để tui kiếm thêm chút đỉnh tiêu riêng nghe, giờ cho tui mở “small business” thử thời vận xem sao nè.

Anh chẳng nói gì chỉ bỏ đi. Chị hiểu tính Anh hiền lành và dễ chịu, Anh nói vậy thôi chứ cũng để Chị muốn làm gì thì làm.

Chị cũng nhờ ơn mưa móc của Anh, gặp Anh khi tuổi xuân đã tàn phai, Anh chẳng chê mà còn dẫn Chị theo qua Mỹ. Số Chị có phước mới gặp được Anh, nhớ giai đoạn thất nghiệp anh bảo chị ở nhà cho khỏe, để mình anh làm đủ rồi. 

Nhiều khi ngồi nhớ chuyện đời Chị, ký ức như cuốn phim quay đều sau ngày đất nước điêu linh 1975…

Hồi đó dân Huế nói chung đa số đều hành nghề “cô giáo” đủ mọi tầng lớp. Từ khoá “Ấp Tân Sinh” tuyển lựa chứng chỉ đệ tứ (lớp 9) đào tạo 3 tháng về dạy vùng quê.  Kế tiếp là “B2 Bật 1” nhận chứng chỉ đệ nhị (lớp 11) loại này thường nhờ quen biết đưa thẳng vào trường dạy, lên thêm là sư phạm Quy Nhơn (bằng bán phần, toàn phần ) phải thi gay go học 3 năm, tất cả đều dạy tiểu học. 

Gần những năm 74, 75 số thầy cô bị thiếu nên có các khoá sư phạm cấp tốc 1 năm, đào tạo ra dạy đệ nhất cấp (lớp 6 đến lớp 9) .Cao hơn nữa là Sư phạm 4 năm dạy đệ nhị cấp (lớp 10 đến lớp 12) 

Mọi người có cuộc sống đạm bạc nhẹ nhàng. Hình ảnh mỗi chiều tan học, trên đường biết bao nhiêu tà áo thướt tha của các cô giáo tay xách dù, vai mang bóp trông rất hiền hoà thanh lịch đẹp mắt.

            Thế rồi sau 75, đời không còn như mơ, cuộc sống biết bao nhiêu sự xáo trộn… Bằng sư phạm, B2B1 đang dạy thành phố bị đổi về làng quê, Ấp Tân Sinh, con cháu liệt sĩ, hoặc giáo viên ngoài Bắc được ưu tiên dạy thành phố. 

            Chị Tiên cũng không ngoại lệ bị đổi về trường Quảng Thọ, xã Quảng Thọ, mỗi ngày đạp xe qua cầu Hương Cần, từ Huế đến trường mất 18 cây số. 

            Ban đầu Chị cũng cố gắng yêu nghề đồng thời giải quyết miếng cơm mạnh áo. Nhưng con người Chị vốn nhút nhát, dỡ hơi mọi mặt nên không thể chịu đựng áp lực về tinh thần, cả thể chất mệt nhọc đạp xe đường xa vào những ngày mưa gió tới lớp học vắng tanh, hiệu trưởng ngồi chầu rìa, Chị thở dốc nghỉ mệt đứng nhìn mưa buồn hiu hắt. Sau cơn mưa thì cũng sắp đến giờ ra về, có phụ huynh ôm rổ khoai mới nấu nóng hổi đến biếu Cô. 

– Cô cho em nó nghỉ, mưa gió quá mà …biếu Cô ít khoai ăn lấy thảo và xin lỗi Cô.

            Nói sao bây giờ với ngôi làng đèo heo hút gió, trường học leo ngeo con số học trò thưa thớt, uể oải, dân quê cực nhọc lầm than lo kiếm miếng ăn tối mặt tắt đèn bằng nghề nông vất vả nghèo khó trước tiên “có thực mới vực được đạo”

Một lần Chị ngồi đối diện một em mặc quần toẹt đáy đã 2 hôm, Chị nhắc nhở em: 

– Ngày mai đi học em nhớ thay quần khác nghe chưa ? 

Bỗng nhiên có tiếng em khác nói to:

– Thưa Cô …trò …chỉ có một quần nớ.

            Chị cũng nghẹn ngào theo cái đói cái nghèo của cả Cô lẫn trò…

Trong vòng nửa năm Chị không còn kiên nhẫn, bỏ dạy vì đuối sức và chán nãn. Giai đoạn này đa số con “ngụy” đang học nửa chừng bỏ ngang đi buôn bán vì không chịu nổi cảnh họ giảng bài nhưng hay chưởi xéo “ mỹ ngụy “, hoặc có số đang học bị gọi lên văn phòng giám thị cho biết “không được tiếp tục học vì lý lịch ba em xấu”

Xóm Chị có 2 chị em thuộc lớp lớn, Chị Tâm tốt nghiệp sư phạm Quy Nhơn, Chị Nguyện diện B2B1 đang dạy gần nhà lâu năm, không dưng bị đổi lên vùng đồi núi. Hai chị thuê nhà dân ở lại cuối tuần mới về, mặt mày hốc hác nổi mụn đầy cả, hết phấn hết son thời lụa là tha thướt.  2 chị thay đổi tính khí đâm ra cộc cằn bực dọc, ăn nói cũng bạo miệng. Nhiều bác hỏi chuyện lấy chồng là 2 chị làm đày, làm náo 

– Mơ tô bún bò cũng không có, bụng dạ chứa toàn bo bo, sắn khoai độn …thân mình lo chưa xong nữa là…

Chị Nguyện cũng nói tiếp 

– Đối tượng bây giờ còn ai nữa mà lấy, đi ở tù trên rừng hết rồi, số đã có gia đình, còn số biến đâu mất, trước mặt chỉ toàn cán bộ, cán cuốc kẻ thù mà thôi, mi có thấy rứa không Tiên? 

Chị mỉm cười tiếp lời 

– Dạ đúng rứa, chị em mình bây giờ đã… luống những ngậm ngùi rồi. Còn em …mạ đặt chi cái tên “Tiên” nhưng bản mặt lại xấu xí  “Nàng là con gái trời bắt xấu. Tuổi mới lên hai đã xấu rồi”, chưa kể nghèo cực chớ mô có sướng như tiên. 

Hai chị cũng bỏ dạy, dự trù vào Nam đan len sinh sống. Ngày xưa chị Tâm hiền lành ít nói bao nhiêu thì bây giờ đổi ngược, tin tức Phạm Tuân theo phi hành gia Gorbatko bay phi thuyền lên không gian năm 1980, chị Tâm cầm tờ báo la oang oang ngoài cổng nhà Chị 

– Tiên ơi mi coi nì, tên Phạm Tuân chỉ có nước đi theo gải ..gải…gải…lưng cho tên Liên Sô thôi chớ biết cái chi, nói xong chị nằm ra giữa sàn nhà Tiên cười ha hả.

Có lần Huế bị bão lụt nước dâng cao 3 ngày vừa tự động rút xuống thì tổ trưởng, dân phố đánh phèn la đi rao khắp xóm “chúng ta đã chống được giặc trời ..hoan hô …hoan hô…tinh thần cách mạng”, 2 chị lại được nước la ơi ới “ui chao là nổ văng miển trời ơi…”

Ngày chị Tâm, chị Nguyện vào Sài Gòn… Chị buồn đến quặn thắt dạ vì không còn đồng minh kẻ tung người hứng giảm bớt nỗi đau thời cuộc.

            Chị có máu mê nhạc yêu văn chương, suốt ngày ăn bo bo, sắn khoai độn cơm với nồi canh khế được hái trong vườn nấu nước muối, Chị cũng khao khát một tình yêu để có thể quên cảnh nghèo cảnh đói hiện tại, nhưng thật khó vì nhan nhãn trước mắt toàn là kẻ thù không đội trời chung, thanh niên tìm đường vượt biển hết, một số đi tù trên rừng núi, nào còn ai dám mơ ước điều gì…

Trong xóm xuất hiện một gia đình mới dọn tới, nghe nói bác Thọ có chồng thiếu tá đi “tù cải tạo”, nhà bác bị tịch thu, không nhà không cửa xất bất xang bang, được bác Cầu (bạn thân) có nhà kho dư sau vườn cho bác đến ở. Bác có 1 con trai, 3 con gái mặt mày thanh tú phụ mẹ đan len và thêu, còn người con trai (Việt) đang học trường luật bị bãi bỏ, thất chí đi ra đi vô thẩn thờ.

Đầu ngã tư có nhà bạn Dung, mẹ mất, cha đi tù, các chị lớn không được học, thêu ngày đêm nuôi cả nhà tới 13 miệng ăn, trưa người lớn nhịn đói, phát mỗi trẻ nhỏ 1/4 mẫu bánh tráng, chiều cả nhà ăn bo bo. Toàn người buồn chán chỉ biết họp mặt mỗi tối trong khí trời oi bức trước nhà Dung hóng mát, nhìn xe chạy qua chạy lại, nói chuyện cho khuây khỏa. Việt cũng làm quen và tham gia, thỉnh thoảng đàn hát nhạc tiền chiến, nói chuyện các phim nổi tiếng trước 75, từ từ Chị có cảm tình với Việt và ngược lại hình như cả 2 đều “tình trong đã ngỏ mặt ngoài còn e” 

Thời gian này chính sách nhà nước đưa xuống ép dân đi kinh tế mới, mặt khác cũng đưa ra kế hoạch “sản xuất lao động”, mỗi gia đình đều đóng tiền lên Bình Điền trồng khoai canh tác. 

Một hôm theo thông báo từ khu dân phố đã có khoai, yêu cầu mỗi gia đình cử một người đi tập trung theo nhóm lên Bình Điền cuốc khoai, đem về chia các gia đình trong tổ theo kế hoạch. Chị và Việt cũng có tên trong danh sách đi lao động. 

Lên Bình Điền phái đoàn đào khoai 2 ngày, đoàn đâu có gạo hay thức ăn bới lên, chỉ biết lấy đọt rau khoai luộc, ăn kèm nồi khoai nấu. Qua ngày thứ ba là chương trình trồng cắm ngược ngọn rau trước khi ra về. 

Buổi sớm nhóm khoảng 10 người vừa đi ra một đoạn thì gặp 3 ông cán bộ ngang qua, bỗng nhiên Việt tạo ra một tràng âm thanh phát tự nhiên trong cơ thể, tức liền mấy ông đứng lại trợn mắt hét lên: 

– Khốn nạn, đồ hỗn láo mất dạy 

Mọi người tái mặt chưa có phản ứng ra sao thì mặt Việt xanh rờn lắp bắp

– Dạ thưa cán…cán bộ …em mô …dám …hỗn láo, tại vì …em ăn khoai …2 ngày …

Chưa nói hết lời thì Việt ôm bụng sợ hãi 

– Đó …đó…em sắp …làm nữa ….đây nì …đó ..đó …

Tràng âm thanh không thể cưỡng chế được, lại tuôn ra, tức tưởi, tàn nhẫn rất to….

Mấy tên cán bộ đỏ mặt giận dữ, một tên bắn chỉ thiên “đoành, đoành, đoành…”

Việt bị còng tay tại chỗ dẫn đi, cả nhóm nhốn nháo gắng trồng cho xong bao nhiêu vòm đất để chiều trở về sớm, báo tin cho bác Thọ hay, tội nghiệp tướng bác gầy gò ốm yếu chạy ngược chạy xuôi lo cho con, 2 ngày sau Việt được thả về. 

Từ đó tự nhiên Chị thấy mắc cỡ, Việt cũng không tự nhiên nên lẫn tránh, không còn ra nhà Dung chơi nữa. Cuộc sống đói rách bầm dập, mọi người thù ghét chế độ nên rồi cũng thờ ơ, chôn thơ, chôn nhạc, chôn luôn cả chuyện tình cảm chẳng ai tha thiết gì nữa. 

Sau đó Chị vào hợp tác xã thêu gối, jazz giường để được yên thân khỏi bị kêu đi lao động Thuỷ Lợi, thêu ngày đêm thiếu đường mù mắt để kiếm sống, nào nghĩ nào mơ “Là thì sĩ nghĩa là ru với gió. Mơ theo trăng và vơ vẩn cùng mây”. Chị chỉ biết hát khe khẻ  Tàn giấc mơ hoa” 

            Năm 30 tuổi, cái tuổi không còn xuân, chỉ còn sự tàn tạ khô héo… Một buổi trưa Chị từ trong chợ Đông Ba đi ra, có anh đạp xe thồ trờ đến 

– Đi xe không chị ? 

Chị ngẩng mặt lên mở lớn mắt kêu 

– Anh Đàn

            – Ủa Tiên đó hở 

– Nghe anh đi tù cải tạo, anh về hồi mô rứa? 

            – Anh về gần một năm 

– Từ lúc Mai lấy chồng, Tiên cũng không gặp nó 

– Nó lấy chồng bận lo buôn bán cho cửa hàng nhà chồng, anh cũng ít gặp 

Anh Đàn là anh của Mai (bạn học) ở vùng Tây Lộc, nhà Mai có cây Đào rất lớn, mỗi khi đến mùa Mai thường rủ cả bọn lên hái Đào từ năm đệ ngũ, đệ tứ. Hình ảnh Mai hay gặp anh lúc đó là thường ôm cây đàn ngồi dưới mái hiên dạo hát “Ngày Xưa Hoàng Thị, Chiều (phổ thơ Hồ Dzếnh) Yêu Hết Một Mùa Đông (phổ thơ Lưu trọng Lư) .v…v… Bẵng thời gian không thấy anh, Chị được Mai cho biết anh đã đi Thủ Đức, sau 75 nghe anh đi tù ngoài miền Bắc. 

Anh muốn chở Chị về cho biết nhà, thế rồi sau đó thỉnh thoảng anh ghé nhà chơi  , càng ngày càng nhiều hơn, Chị xin vác khung về nhà thêu nên có cơ hội gặp anh thoải mái  . 

Năm sau anh ngỏ ý muốn lập gia đình cùng Chị, anh chẳng chê chị già, nhưng Chị sợ quá với tương lai mù mịt trước mắt và nhớ tới tên chị, tên anh, 2 tên ghép lại “Đàn Tiên” chắc sẽ thành “Điên Tàn” mất, nhưng anh trấn tỉnh: 

– Trời sinh voi sinh cỏ, mộ bia chưa có ai ghi chết vì đói, chỉ là sống mà… ngất ngư thôi, anh với em có chút tâm hồn sẽ vượt qua, chịu đựng được cảnh nghèo đói.

Thế rồi 2 tâm hồn héo úa ký bản án chung thân, chiến dịch ép đi kinh tế mới lại tiếp tục, danh sách nhắm vào anh, anh cũng quá chán chường mệt mõi nơi thành phố “người chở thồ” đông hơn khách đi xe, công an lại để ý bắt anh lên khu phố trình diện hoài. Anh rủ Chị lên Bình Điền để được yên thân. 

Bước đầu anh làm 1 ngôi nhà tranh với 2 quả tim vàng, mỗi ngày vô rừng kiếm củi vác về bến đò bán cho người từ thành phố lên mua, Chị chưa dự tính sẽ làm việc gì, nhắm nếu số người lên đông, có trường học nhỏ, sẽ xin đi dạy lại thử xem, hoặc về mượn hộ khẩu người chị xin nhận hàng thêu ở nhà, cuối tháng sẽ về hợp tác xã nộp giao. Chưa tính gì thì Chị sinh con, chăm lo việc nhà, rau trái anh trồng rất tốt, nên thỉnh thoảng Chị cũng gom ít thứ ra họp chợ bán mua trao đổi, anh chị thay phiên nhau chăm con 

Có một bữa sau giấc ngủ trưa Chị bồng con qua quán thím Tư ngồi chơi, thấy có thau cá mắm chuồng hấp dẫn, Chị mua về định làm cơm chiều. Anh Đàn đi bán củi về, chị khoe mấy con cá mắm bỗng dưng anh nổi quạu hét lên 

– Đi đốn củi cả ngày mệt đừ, về vợ cho ăn cá thúi, mê quán thím Tư quá cái gì cũng mua ở đó, không chịu tới mấy nhà câu cá hỏi mua đồ tươi về nấu ăn, đàn bà chi mà vụng rứa 

Chị cũng cãi lại 

– Cá đó mà thúi à 

– Thì thúi mới đem làm mắm chớ, tui dụt cho mà xem 

Anh vừa nói vừa vung tay quăng mạnh vô chuồng heo gần nhà bếp, một con heo chồm dậy chực ngoạm thì anh la ơi ới 

– Chụp lại, chụp…chụp …chụp…

– Không chụp …quăng rồi khỏi ăn 

Anh phóng mình vô chuồng vừa lúc con cá đang bị heo ngoạm một nửa, anh chụp lôi giật lại và lượm mấy con cá khác rơi tung toé, đưa chị và than đói bụng. Chị rửa sạch mấy nước kho bỏ thêm đống ớt trái, ra vườn cắt rau khoai luộc, buổi cơm chiều vừa ngồi ăn anh vừa nói 

– Cá thúi mà cũng ngon hí 

Chị chẳng thèm nói chi, tuy nhiên chị quay mặt giấu nụ cười nghĩ khi chuyện vừa qua

Tối lại với khí trời oi bức, anh lại ôm cây đàn ra ngồi hứng gió, dưới trăng mờ tiếng đàn như thắm thiết theo giọng anh hát: 

“Chỉ hai đứa mình thôi nhé! 

Đừng cho trăng nép sau hè 

Chỉ hai đưa mình thôi nhé! 

Đừng cho hoa lắng tai nghe

Mình yêu mái nhà nhỏ bé 

Đường hoa khuya sớm đi về 

Mộng xinh có giàn thiên lý 

Đời vui tay nắm vai kề…(Anh Bằng & Lê Dinh) 

Chị nằm ôm con dỗ ngủ, mơ màng theo lời hát, lòng dâng lên niềm rung cảm dạt dào. Chị biết anh đang buồn, đang tìm về chính mình, trốn ẩn thực tế với cuộc sống bần hàn tối tăm không có tương lai, tự ru mình bằng thế giới của âm nhạc êm đềm bay bổng, anh say sưa hát tiếp bài thơ của Đinh Hùng được nhạc sĩ Nguyễn Hiền phổ nhạc “ Mái tóc dạ hương”,  hình như anh hát tặng Chị thì phải, vì anh biết bài ruột của Chị mà. 

“Từ giã hoàng hôn trong mắt em. Tôi đi tìm những phố không đèn. Gió mùa thu chớm bao dư vị của chút ân tình hương tóc quen. Từng bước lần theo trăng viễn khơi…”

Chị cũng đang chìm đắm… đúng như anh từng nói “có chút tâm hồn sẽ dễ cùng nhau quên cảnh nghèo cảnh đói” Chị mơ màng ngắm ánh trăng xuyên qua khung cửa, nhớ lại bữa cơm “cá mắm”, Chị thấy thương anh chị lạ và mĩm cười trong bóng tối, thế rồi chị mơ màng lâng lâng theo cung điệu bản nhạc Cánh buồm xa xưa (La Paloma), Chiều Tà (Serenata) rồi chìm đắm vào giấc ngủ lúc nào không hay. 

Có lần anh bán được nhiều củi, về khoe chị và nói lâu lắm rồi thèm bún bò. Sáng sớm hôm sau Chị đi xe xuống chợ Đông Ba mua các thứ nấu bún bò và nhiều đồ khô, nhanh chân về nhà ra tay buổi ăn chiều cho kịp 

– Tiên ơi có thiếu chi anh đi mua cho 

“Trời ơi có bao giờ anh để ý chuyện bếp núc” Chị được nước sai đủ thứ, anh rất sốt sắng chạy đi chạy lại mua thêm lặt vặt, lặt hành ngò rau răm sẵn 

Nồi bún bò đang hầm khói bay lên cao, mùi sả thơm phức ngào ngạt, tự nhiên anh quanh quẩn bên chị, mặt lộ nét vui vẻ hớn hở. Anh ngẩn mặt mơ màng nhìn trời xanh được pha đám khói lam chiều đang bay lơ lửng , ánh nắng vàng ươm bên kia đồi, hoa lá cỏ cây xanh tươi thắm giấc hạ, bỗng dưng anh thốt lên: 

– Tiên ơi…anh chưa thấy buổi chiều mô đẹp như buổi chiều ni 

Chị đang múc vá nước nêm nếm, cũng nhìn anh nín cười 

– Ừ ! tui cũng chưa thấy chiều mô anh đẹp trai bằng buổi chiều ni 

– Chưa khi mô anh thấy hạnh phúc như hôm ni 

– Ừ …chưa lần mô tui thấy anh dễ thương như hôm ni 

Tối đó bên ngọn đèn dầu có 2 mái đầu cúi xuống say sưa gặm mấy khoanh giò móng, húp xì xà xì xụp trong niềm thỏa mãn vô biên…

Một hôm em anh từ Huế chạy lên gặp anh báo tin có diện HO mà anh không hay gì hết, thế rồi 2 bên nội ngoại cho mượn tiền để anh chạy giấy tờ.

Gia đình anh chị qua Mỹ năm 1990 với diện HO 4 rồi vai kề vai, tay cầm tay cùng nhau cày bừa 

Chị đang thả hồn về quá khứ thì phone Dũng gọi về thăm Mạ, nói chuyện trên trời dưới đất một hồi và chọc cười Chị. Sau đó Chị sực nhớ chuyện “cho thuê phòng”. Chị lái xe ra chợ VN xin quyển báo Thần Mõ, lật tìm trang “Share phòng”, có đến mấy trang dài chi chít mục rao, sau khi nghiên cứu kỹ càng giá tiền chung chung cho thuê phòng, điều kiện ra sao, Chị thảo vài dòng như sau gởi lên báo nhờ đăng: 

“Nhà vùng Milpitas dư 1 phòng cho share, free điện nước, giặt máy, cable, WiFi, ưu tiên cho người đi làm độc thân, liên lạc số phone… hỏi bà Tiên”

Chị hay đi Chùa TT nằm trên đường white, tình cờ nói chuyện thuê phòng, bác Sơn (bạn Chùa) vỗ vai Chị: 

– Sao con không nói sớm để phải tốn tiền đăng báo uổng chưa? Bác có đứa cháu gái độc thân đang cần thuê phòng, nào có biết con…

Chị sáng rực mắt lên: 

– Ô em bao nhiêu tuổi, ai chớ cháu bác thì con yên tâm 

Sau khi hỏi đáp những điều cần biết, Chị thỏa thuận để cháu bác tuần sau dọn đến cho đúng ngày đầu tháng, và theo yêu cầu của chị là đóng tiền trước. 

Cô Hạ khoảng chừng trên 30 tuổi, nét mặt dễ thương “biết đâu khi gặp Cô, chú Út sẽ thích”, Chị hy vọng vậy vì chú Út năm nay đã trên 40 tuổi mà vẫn độc thân chưa chịu lấy vợ 

Hôm đầu tiên, cô Hạ xin: 

– Chị cho em mỗi ngày ra thắp nhang cúng Phật được không?

Chị mừng rỡ: 

– Phật là chung của những người có niềm tin và mộ đạo, em cứ tự nhiên, chị rất mừng vì em có tâm thành. 

Liên tiếp mấy ngày Cô Hạ ra thắp nhang lạy Phật, nhưng qua ngày thứ 3 Chị hơi để ý thấy cô cầm cả nạm hương đốt cháy rồi đi vào phòng đóng cửa, Chị gỏ cửa nhắc nhở 

– Em nên ra ngoài thắp nhang đi , vô phòng ngột thở nguy hiểm 

Ngày sau, ngày sau nữa… chị bận đi học và ghé chợ mua ít thức ăn, nhưng về nghe anh Đàn kể lại và nhằn chị 

– Bà hay quá ha, có ngày cháy nhà như chơi 

Chị bắt đầu thấy run không hiểu cô này ra sao, hôm sau ngày cuối tuần Chị ở nhà theo dõi vẫn thấy lập lại hành động cũ, lần này chị gỏ cửa bắt đưa hết nạm hương đang cháy ra ngoài nhúng nước lấy lý do tránh hỏa hoạn. Sau đó Chị gọi phone bác Sơn kể sự tình. Chị trách bác 

– Cô Hạ có vấn đề thần kinh tại sao bác giấu con, mong bác thông cảm và đến chở Hạ về dùm con.

            Mặc dù cô Hạ ở nhà Chị 1 tuần nhưng Chị trả tiền lại hết và thấy nhẹ nhỏm vô cùng khi cô Hạ ra khỏi nhà 

Chị nghĩ “thua keo này ta bày keo khác”, dự tính sẽ tìm người tiếp tục sau 1 tuần từ chối những cú phone gọi đến 

Tiếng phone reng, Chị nghe đầu dây bên kia giọng Huế. Ôi chao gặp đồng hương làm Chị phấn khởi, cậu ta làm cuộc hẹn với lý lịch làm nhà hàng Anh Đào gần nhà Chị 2 Block đường, cậu đóng tiền và xin ngày mai dọn đến 

Hôm sau cậu gọi phone nhờ đến đón vào buổi tối, Chị cũng hơi thắc mắc nghĩ thầm “sống xứ Mỹ này bao lâu mà chưa sắm được chiếc xe dù cũ” nhưng rồi Chị nghĩ lại “có việc làm đóng tiền nhà là yên tâm rồi” 

            Đến nhà hàng, cậu ta đã đứng sẵn với một đùm quần áo bỏ trong bao rác gọn gàng. Cậu cho biết tên là Hải qua Mỹ 10 năm rồi, thuê nhà Chị để đi xe bus cho gần chỗ làm. Chị dẫn vào phòng hướng dẫn sơ và chỉ cho Hải thấy giường nệm đã có sẵn. 

           Buổi sáng Chị đang đứng bếp nấu Oatmeal chuẩn bị buổi điểm tâm cho anh đi làm, Chị nghe tiếng Chú Út la ơi ới 

– Ai cũng có đồ vệ sinh cá nhân, tại  sao lấy bản chải đánh răng của tui dùng ướt nhẹp vậy? 

Có tiếng Hải bước vào phòng restroom 

– Ồn mi, mai tao mua… cái khác 

Chú Út không thèm trả lời bỏ đi ra ngoài 

Sáng kế tiếp vẫn nghe tiếng chú Út nói lớn 

– Ai cho anh lấy dao cạo râu của tui dùng bẩn quá rứa, dính râu đầy dao cạo, anh chi đó vô đây mà coi nì ..

– Ồn mi, mai tao mua …cái mới 

Chị khựng người nhưng tránh mặt lờ đi như không nghe. Anh Đàn đi cày suốt ngày, chiều tối về chúi mặt sửa máy cho khách chẳng có hơi để nói, anh vừa ăn sáng vừa nhìn Chị nghênh mặt cười mép rồi đi ra khỏi nhà 

Hai hôm sau, trong buổi cơm tối, anh Đàn sực nhớ ra điều gì, ngẩng mặt hỏi Chị 

– Sáng nay không thấy ly cà phê phin, bà quên pha hở? 

Chị trương cổ cãi: 

– Ông có lộn không, sáng mô mà chẳng pha cà phê sữa, coi bộ ông uống rồi quên 

Cãi qua lại rồi chẳng có kết quả, chờ anh đi ngủ, tối đó Chị ngồi chờ Hải về để hỏi ly cà phê, mặt cậu tỉnh bơ: 

– Thì Chị pha cho anh uống cũng giống tui uống vậy thôi 

Chị đớ lưỡi luôn trợn mắt nhìn Cậu 

– Cấm cậu từ nay không được uống, muốn thì tự pha lấy mà uống 

Vài ngày sau anh Đàn phát hiện mất mấy CD của khách đem tới thử máy, nghi ngờ cậu Hải này, bắt Chị phải tìm cách lấy lại để anh giao cho khách. Chị tức tốc đến nhà hàng gặp cậu hỏi chuyện, cậu chối không lấy bảo Chị về trước. Nửa tiếng sau cậu ta về chạy vô đứng trước bàn Phật nói to 

– Lạy Chúa… con không hề lấy, nếu có lấy Chúa… Chúa… Chúa… phạt con đi…

Chị chán nãn thở dài chẳng biết làm sao hơn .

Tiếp tục anh Đàn lại bị mất vài thứ trên bàn sửa máy, lần này anh bực bội nhằn Chị phải mời Hải đi, Chị đành báo tin cho cậu biết lấy cớ “có cháu ở VN sắp qua du học” và trả lại nửa tháng tiền nhà kể từ khi Hải dọn vào được 2 tuần 

Sáng sớm hôm đó Hải đi lặng lẽ không ai hay. Vào dọn phòng, thấy thùng rác có tờ báo đậy trên, mở ra Chị hỡi ôi… một thùng nước tiểu gần đầy vàng khè, mặt nệm cũng chẳng bọc… nhưng Chị chỉ âm thầm đi dọn lẹ vì sợ anh Đàn biết. 

Đêm nằm trằn trọc hơi khó ngủ, Chị suy nghĩ không biết Huế kiểu chi lạ quá, hay là lúc nhỏ bị té giếng, hoặc là sút chuồng từ bệnh viện tâm thần, Chị thở dài nghĩ “mở Small business không ngờ kiếm tiền khó quá hè”

Anh thấy Chị có vẻ mất ngủ, trăn qua trở lại thì chọc Chị 

– Đã ngán ngẫm chưa 

Sự khích bác của anh làm máu anh hùng Chị nổi lên: 

– My business… chẳng ngại núi e sông… sẽ tiếp tục chiến đấu…

– Bà liệu chừng đó nghe, tự nhiên người lạ lọt vô trong nhà ở, không biết họ ra sao 

Thật sự anh cũng vùi đầu làm việc, thỉnh thoảng gặp chuyện thì thốt vài câu, chứ anh vẫn ngầm chiều ý Chị. 

Người share phòng thứ 3 do một em trên Chùa dẫn đến, tác phong với đôi kính cận có vẻ nghiêm trang điềm đạm, trực giác vừa nhìn thấy tự nhiên Chị có sự tin tưởng nên chẳng hỏi lý lịch gì hết. Cậu chỉ chừng dưới 40 tuổi tên Phong tỏ thái độ rõ ràng gởi tiền trước 1 tháng. 

Phong rất lịch sự chỉ ở trong phòng hoặc đi ra đường. Có đôi lần Chị về sớm bắt gặp Phong ngồi yên lặng trước bàn Phật nhắm mắt như đang cầu nguyện hoặc tham thiền. 2 tháng sau Chị thấy Phong hay ở nhà, và có xuống bếp nấu ăn, nhưng chỉ nấu sơ sài một món chay ăn nhiều ngày, đôi khi có món gì đặc biệt Chị mời nhưng Phong từ chối. 

Sau này Chị khám phá Phong ăn chay, biết ý khi có món phở, bún chay chị mời thì Phong xuống dùng cùng ông xã Chị. Dần dà Chị tìm hiểu qua bạn trên Chùa mới biết Phong là kỹ sư, chuyên đi công tác giao dịch các nước ngoài, bị laid-off gần 2 năm nay, vợ ly thân, nhà cửa bị tịch thu. Chị chưng hửng, gậm nhấm thuyết “sắc không” của nhà Phật, chỉ cầu mong những lần Phong ngồi trước bàn Phật cố gắng xua phiền não, và trấn tĩnh tinh thần “tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến” 

Đầu tháng thứ 4 , Phong gặp Chị nói có vẻ ngập ngừng 

– Chị cho em chậm trả tiền nhà …

Chị chưa để Phong nói hết, vội lên tiếng 

– Phong cứ ở đây đi, không sao hết “sông có khúc người có lúc”, khi nào có thì trả, don’t worry, cà phê, gạo cứ lấy nấu tự nhiên chẳng đáng bao nhiêu cả. 

Phong cảm ơn bày tỏ sự xúc động, sau đó có vẻ mở lòng hơn… kể về công việc và nhà cửa, Phong cho xem hình nhà to lớn bị tịch thu, cho biết chơi stocks bị mất sạch không cứu vãn được…

Một buổi tối, Phong xuống khoe vợ chồng Chị 

– Sáng nay em đã có cuộc phỏng vấn trên phone tới 4 tiếng đồng hồ, nếu được sẽ hẹn buổi phỏng vấn khác, không phải ngành nghề của em, nhưng bây giờ thấp hơn em vẫn mừng 

Sau đó Phong cho biết có thêm 2 cuộc phỏng vấn tới 8 tiếng nữa, họ nhận tuần sau Phong đi làm ở vùng Sunnyvale. Tháng lương đầu tiên không biết Phong làm bao nhiêu nhưng hý hửng đưa Chị 3 tháng tiền nhà không thiếu một xu. Phong đưa ra xấp giấy tờ thiếu thuế chính phủ hơn 60 ngàn. Chị can ngăn không cần phải trả hết, nếu cần việc gì quan trọng cứ làm trước, nhưng Phong bày tỏ sự vui vẻ “không sao đâu chị” 

Phong đi làm việc được 1 tháng thì báo tin cho Chị biết sẽ dọn ra tháng sau, về lại với vợ con. Chị cảm thấy tiếc buồn cậu em tánh tình dễ thương hiền lành, nhưng cũng rất vui nghe tin gia đình hàn gắn lại hạnh phúc. 

            Người thuê phòng thứ 4 là cô sinh viên học trường State San Jose, nhà dưới thành phố Sacramento. Cháu Phượng có nét mặt thanh tú dễ thương. Cháu kể trước đây share phòng đường Santa Clara, nhưng sau này khu đó không được an toàn, chung quanh đậu xe bị đập cửa kính nên cháu tìm nơi khác. 

            Cháu vào ở rất êm thắm, nhìn dáng dấp cùng mái tóc dài của cháu là thấy mến liền. Chị đã từng mơ ước đứa con gái nhưng trời chỉ cho 1 cậu con trai, nên thấy con gái ai cũng thích ngắm. Phượng học về ngành accounting, cuối tuần có khi về thăm nhà, có khi không. Cháu rất lễ phép, đi đâu cũng thưa gởi, nếu không gặp mặt cháu gọi phone báo tin, điều này làm Chị rất có cảm tình càng ngày càng thương, dần dà Chị xem như con gái, hôm nào có món phở, bún hay thứ đặc biệt đều để dành cho cháu. 

            Có những hôm chủ nhật đi Chùa, cháu xin đi theo và kể “bà ngoại, mẹ cháu hay sinh hoạt giúp Chùa, lúc nhỏ cháu học lớp tiếng Việt và sinh hoạt gia đình Phật tử, sau này bài vở nhiều cháu tạm nghỉ …”.

            Đến Chùa cháu thắp nhang lạy Phật, cầm chổi quét sân, sau giờ thọ trai, tự nhiên chen vào rửa chén lau bát như đã từng quen cảnh sinh hoạt này.

            Ngày lễ Mother’s Day Chị có bình hoa Lan màu tím thật đẹp do cháu tặng, Chị rất vui thích đặt nó lên bàn Phật cúng dường. 

Chị thích cháu Phượng quá, lòng thầm mơ ước cho Dũng (con trai), réo gọi con về thăm mạ hoài nhưng Dũng cứ than bận công việc bù đầu. 

Mùa Noel Dũng về sớm một tuần, Chị lăng xăng nấu bún bò, chè hạt Sen Tịnh Tâm Huế có bán các chợ, làm gỏi cuốn tôm thịt sắp xếp cho Phượng ngồi dùng tối chung. Tuổi trẻ  bắt chuyện học hành, công việc rất tự nhiên, đêm đó Chị vào phòng cháu nhỏ nhẹ 

– Con thấy Phượng sao ?

– Sao …cái chi mạ? 

Chị cú đầu con trai 

– Thì có thích không, tìm cách làm quen đi, mạ thích tính nết Phượng quá, ở Mỹ gặp gái như vậy là hiếm đó con

– Mạ ơi! ở xa xôi, công việc của con bù đầu, chưa có thì giờ nghĩ tới đâu. 

Chị biết tính con trai ít nói và không thích ai nói nhiều nên cũng im chẳng hỏi thêm lời nào, nhưng chị cũng còn đường dò dẫm Phượng. Chị nói xa nói gần: 

– Phượng có bạn trai chưa không thấy dẫn về nhà lần nào hết vậy, cháu cười hiền lành rất tự nhiên 

– Dạ con có rồi, bạn đang ở xa

Vậy là giấc mộng ấp ủ trong lòng Chị bỗng tiêu tan …

Thế rồi duyên chỉ đến với nhau được 1 năm, Phượng tốt nghiệp ra trường…Lúc đi Phượng ôm vai Chị nói “thỉnh thoảng có dịp lên đây con ghé thăm bác”. Chị cũng hy vọng như vậy 

Ngày cháu dọn nhà không có nỗi buồn nào bằng lúc đó, Chị chẳng tha thiết ăn uống, người như mất hồn, mất vật gì quý báu vuột khỏi tầm tay, người cứ ngơ ngẩn giống gái 18 đang tương tư ai vậy 

            Chị uể oải suốt cả tuần với nỗi buồn xâm chiếm khi thấy căn phòng trống, lòng tiếc nuối khôn nguôi nhưng rồi Chị dần dần tỉnh lại, chị nhớ lời Phật dạy “Gần cái gì ta ghét là khổ, xa cái gì ta thương là khổ” bây giờ mình phải biết dung hoà giữa cái thương và cái ghét thành điều bình thường mà sống bình tâm lại, tại sao Chị lại quá tình cảm như vậy, những người share phòng thì cũng giống như quán trọ khách đến rồi đi, Chị đã quá ủy mị mềm nhũn… Chị bắt đầu đào thải nỗi buồn từ từ, dù sao Chị vẫn kiếm người share phòng cháu chắt bên quê nhà đang trông, bao nhiêu hội đoàn gởi thơ đến mời ủng hộ đóng góp những việc thiện, “yes …my business” chị lấy lại tinh thần, tỉnh táo tiếp tục đăng báo mục “share phòng”.

Người thứ 5 là phụ nữ độ tuổi trên dưới 50 tên Thanh, dáng người cao to, hình như cô hợp bơ sữa xứ Mỹ nên bề ngang bị quá tải. Thanh làm nghề địa ốc, Cô nói việc tự do nên làm ở nhà 

Một chiều Chị đi tập thể dục về hơi trễ, lái xe tới trước nhà, gặp anh Đàn đi lui đi tới, vừa thấy xe Chị leo lên thềm anh nhào tới với vẻ mặt bực bội 

– Tui về sớm lúc 5 giờ, tưởng tranh thủ sửa cho xong 2 máy khách đang hối thúc, ai dè  nhìn vô cửa sổ bếp thấy cô Thanh ăn mặc áo ngủ đứng choáng nơi bếp, tui không dám vô, tui làm bộ đi dạo lui tới cả tiếng đồng hồ rồi đây, bực mình quá đi 

– Thì cứ vô, biết đâu cô thấy anh sẽ đi vô phòng 

– Biết cô có vô phòng hay không, tui ngại lắm 

Chị suy nghĩ không biết lựa lời nào để nói với Thanh, không lý nói lộ liễu “thấy chồng chị về em nhớ vô phòng, em không nên mặc áo ngủ bước ra khỏi phòng ..v..v..” vô duyên quá đi, dù sao thì Thanh cũng là người hiểu biết chắc chắn sẽ không chấp nhận, và còn tự ái cao nữa, Chị suy đi nghĩ lại rồi tự nhủ “hy vọng không có lần thứ 2…”

Ba hôm sau, anh Đàn về nhà nhìn qua cửa sổ không thấy có người, anh lại phải sửa gấp máy nên vào nhà lẹ. Vừa soạn máy ngồi xuống thì cô Thanh xuất hiện với bộ áo ngủ mỏng tanh, 2 dây trụt xuống hở gần hết bộ ngực, hở cả tấm lưng trần bệu thịt cứ vờn ra vờn vô trước mặt anh, làm anh sợ những vụ kiện “sách nhiễu tình dục” vẫn thường nghe thấy, “ngôi nhà vắng chỉ có người đàn ông và người phụ nữ, cô ta có ý gì đây mà sao ăn mặc sexy, sàn qua sàn lại trước mặt anh như vậy, thôi thì đề phòng trước…”, nghĩ vậy anh bước ra khỏi nhà làm như đi dạo cảnh trước sân, nhất định chờ chị về mới vô nhà, thấy Chị, anh lắc đầu mệt mỏi 

– Không thể để tình trạng này kéo dài nữa, nhà của mình lại không dám vào, bà tính sao đây? 

Chị cười bả lả 

– Không ngờ có ông chồng hiền lành, lạnh cảm trước người phụ nữ như vậy, thôi để từ từ tui tính 

Thật ra Chị vừa biết thêm vài chuyện của Thanh mấy ngày qua, tình cờ nói chuyện phone nhắc tên Thanh làm địa ốc, bạn Chị ngờ ngợ hỏi đi hỏi lại, khi đoán chắc bạn kể “cô Thanh này giỏi lắm, trước kia là kỹ sư nhưng bị mất việc, sau cô làm đủ nghề lung tung vẫn chẳng khá, vẫn thấy đi thuê phòng hoài “

Chị đã băn khoăn suy nghĩ “đâu phải ai qua Mỹ cũng thành công, cũng dễ kiếm tiền đô, bây giờ nói khéo Thanh đi thật là bất nhẫn”, nhưng cứ để ông xã cằn nhằn mình như vậy sao chịu nỗi, thôi thì không thuê nhà mình Thanh vẫn có nơi khác, nghĩ tới sao lòng Chị thấy không vui chút nào và rất ngượng ngùng, nhưng chuyện làm phải làm. 

Chị can đảm nói khéo cháu bên Việt Nam sắp qua du lịch, Thanh hình như đã quen kiểu này nhiều lần, không nói, gật đầu đưa ra điều kiện.

– Chị cho em lại tiền thuê phòng, em đến nhà ai phải có deposit họ mới nhận.

Chị nghe xót xa cho Thanh, người trí thức không được đời ưu đãi, nhưng tại sao Thanh lại hay ăn mặc sexy là cà gần ông xã Chị, có thể gài bẫy rồi tri hô kiện tụng Sexual harassment (sách nhiễu tình dục) chăng? 

Chị nhớ lại 2 trường hợp xảy ra cách đây không lâu từ người quen …Anh C mới qua Mỹ vài tháng, làm nghề bỏ báo. Một sáng sớm như thường lệ đi quăng báo, tình cờ thấy em bé đi học bị vấp té, anh C chạy đến đỡ dậy theo phản xạ tự nhiên, vài hôm sau có đơn từ toà án gởi về báo anh bị kiện về tội “sách nhiễu tình dục”. Anh A chồng chị Hoa làm chung hãng điện tử, chị vợ kể lúc chồng vượt biên qua trước với đứa con trai, 2 cha con thuê căn phòng rẻ tiền trong khu apartments, có cô hàng xóm người Phi hay chạy qua làm quen, muốn giúp mọi thứ kể cả đi giặt đồ dùm, nhưng anh A luôn từ chối né tránh, thời gian sau có đơn gởi tới anh A “sách nhiễu tình dục” bà Phi kiện. Cả 2 vụ đều huề làng, toà án xét 2 anh vô tội.

Thôi thì phòng bệnh hơn chữa bệnh, chị tính nhẩm Thanh đã ở được gần 2 tháng, nhưng tháng thứ 2 chưa thấy trả tiền, Chị giấu chồng đưa lại tiền tháng đầu tiên, xem như cho ở free vậy. Chị cũng thấy thương tâm nên cho ít thức ăn Thanh mang theo, sau đó Chị thờ thẩn mấy ngày lo âu dùm Thanh, chỉ một thân một mình cái tài không vực nổi tiền bạc và danh vọng, Chị chỉ biết thở dài…

Người thứ 6 tên Khoa khoảng trên 30 tuổi, lần này Chị rút kinh nghiệm… điều kiện đưa ra là giữ 1 tháng deposit và 1 tháng tiền nhà trả trước, cháu này vui vẻ đồng ý liền. Được biết Khoa làm trong bệnh viện Stanford về khâu sản xuất dụng cụ, mặt mày sáng lạng với đôi kính cận thanh tú. Hôm đầu tiên có buổi hẹn, Khoa đến sớm hơn gặp  anh Đàn tiếp xúc, lần đầu tiên Chị nghe anh thốt ra: 

– Tui thấy mặt cậu này là thích liền, nhìn trí thức quá trời 

– Đừng nói trước nghe ông xã, trí thức chưa đủ đâu, còn nhìn cách xử sự và phẩm chất có đạo đức không đã nghe “Thiện căn ở tại lòng ta. Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài” 

– Trời tự nhiên bà xổ thơ Nguyễn Du chị vậy 

– Thì lâu lâu nhớ cho tui xổ một tý chớ 

Hai ông bà già cùng cười, lần đầu tiên “my business” có ông tham gia hổ trợ tinh thần. Khoa đi sáng tối, về nhà chỉ ở trong phòng, gặp mặt thì chỉ cười nhẹ lễ phép. Có điều đặc biệt phòng Khoa không bao giờ khoá, thỉnh thoảng có gió thổi cánh cửa hé ra, Chị  ghé mắt nhìn lén vào trong, không thể không khoe với ông xã, chị kéo tay anh xem cùng Chị, Khoa thật là người sống ngăn nắp, qua cách sắp xếp căn phòng rất gọn gàng. 

Bao nhiêu lần Chị mời ăn bún bò hay phở Khoa đều cám ơn và từ chối, thời gian cứ qua đi, khoảng 3 tháng sau, ngày đầu tháng Khoa đóng tiền nhà, chị nhận phong bì hôm sau mở ra thấy dư $50, chị nghĩ “muốn thử lòng mình hay sao mà đưa dư vậy”, Chị trả lại thì Khoa nói 

– Cho cháu góp thêm tiền nhà. 

– Khi nào Cô tăng thì sẽ báo, bây giờ Cô không nhận dư 

Thấy nét mặt chị nghiêm nghị nói chuyện cứng rắn đâu ra đó, Khoa đưa mắt ngó một hồi rồi miễn cưỡng cầm lại. Ba tháng sau lại cũng đưa dư tiền, cũng như lần trước Chị trả lại, nhưng lần này Khoa mạnh dạn

– Cô cho cháu gởi thêm, cháu xài điện nước nhiều lắm, cô không nhận cháu khó xử sẽ không dám…

Dùng dằn mãi Chị không biết làm cách nào hơn, đành lấy với tâm trạng ngượng nghịu …     Khoa ở được một năm cũng lại tự động trả tăng tiền nhà $50, cứ im lìm đưa bao thư. Tình trạng đưa qua chuồi lại cũng làm Chị bực mình, nhưng Khoa cứ khư khư 

            – Cháu được lên lương, cô cho cháu gởi thêm cháu mới dám ở đây tiếp. 

Thiệt là lạ đời chưa từng thấy, ép Chị lấy tiền thêm rồi còn hăm dọa sẽ đi nếu không nhận. Chị đành lấy nhưng mặc cảm như mình là tên tham lam tiền bạc. 

Thời gian này tinh thần chị rất thoải mái vì một phần có Khoa đóng góp giúp Chị đã thực hiện biết bao nhiêu việc từ thiện, tin vui thêm nữa là con trai Chị đổi về Cali làm việc, Phượng thỉnh thoảng vẫn gọi phone thăm sức khỏe, hạnh phúc sao mà tràn ngập như ánh nắng bừng sáng rực bên ngoài khung cửa hạ, bông hoa khoe sắc rực rỡ, bầu trời trong xanh chứa đầy niềm tin yêu với cuộc đời này. 

             Khoa ở thêm 1 năm nữa thì báo tin Chị biết đã mua được căn townhouse. Duyên chỉ đến ngang đây… tâm trạng Chị thấy tiếc nuối đồng thời cũng vui mừng cháu có nhà mới.  Chị gởi lại tiền deposit, hôm Khoa dọn nhà đi xong anh Đàn phát hiện tấm check còn y nguyên chuồi dưới cửa buồng Chị, gọi phone thì Khoa nói 

– Thôi Cô ơi cháu không lấy đâu 

Nói khô hơi Khoa cũng không chịu nhận lại, thật tình chị cần tiền mới cho thuê phòng chứ Chị đâu muốn nhận đồng tiền tham lam như vậy, Chị gọi phone nhiều lần nữa hỏi địa chỉ nhưng cháu cúp máy, đành giữ lại bất đắc dĩ 

Dũng con trai Chị lần này góp ý trong buổi ăn tối 

– Anh Khoa đi rồi, con nghĩ Mạ đừng cho thuê phòng nữa, con trả nợ tiền vay trường cũng sắp hết, từ nay mỗi tháng sẽ góp cho Mạ số tiền như người thuê phòng, chứ con thấy không quen kiểu hết người lạ này vào, người lạ khác vào nhà mình như vậy, mạ nghĩ sao. 

Chú Út hồi nào giờ công việc chưa bền vững nên vợ chồng Chị giúp đỡ cho ở free từ lâu, nay Chú cũng nói góp ít nhiều để Chị tiêu pha thêm 

Chị nghĩ đến những người thuê phòng thời gian qua cũng tạo nhiều cảm xúc lo sợ, buồn vui nhưng bây giờ phải chiều ý con, có điều lạ nhận tiền người thuê phòng chị lại mạnh tay rộng rãi hơn tiền của em chồng và con trai, có lẽ vì đó là công lao kiếm tiền của chị chăng ?!!!

Một hôm Dũng có vẻ hí hửng cho thêm tiền Chị nói 

– Mạ giúp bà con bên VN thêm đi, chứ mai mốt con lập gia đình là không còn hào phóng đâu nghe 

Chị nghe sáng mắt 

– Bộ con có bạn gái rồi hở ? 

– Đang định nhờ mạ nấu chi ngon ngon, dẫn về ra mắt mạ đây nè 

– Con có đùa giỡn không? Sao lâu nay không nghe con nói gì hết vậy ? 

– Thì bây giờ nói nè, thứ bảy này mạ chuẩn bị cơm trưa nghe 

Cuối tuần Chị ra tay dọn dẹp nhà cửa gọn gàng, cắt hoa tươi sau vườn cắm một lọ đủ sắc hoa vàng hồng tím thật vui mắt, Chị nấu nồi bún bò món quê hương của Chị mà cả nhà đều ghiền, hấp bánh nậm, bột lọc, thêm nồi chè đậu ván đặc con trai luôn thích. Mọi thứ đều xong xuôi trình bày sẵn trên bàn, Chị thấy niềm vui tràn đến, dầu tương lai con Chị có nên duyên hay không, trước mắt Dũng có bạn để hẹn hò đó đây là yêu đời rồi. 

Tiếng xe Dũng vừa về, Chị đi lẹ lên phòng soi lại dung nhan và thoa chút son cho tươi tỉnh mặt mày xong bước xuống 

Chị trố mắt ngạc nhiên …quá bất ngờ thiếu đường bị…tăng xông luôn 

– Trời ơi …Phượng đây mà …sao vậy? Sao 2 con quen nhau? hồi nào? 

Anh Đàn cũng dương cặp mắt to nhìn chứ chẳng biết hỏi câu gì, Chị cũng hiểu tuổi trẻ bây giờ khác xa thời Chị, người lớn còn ngại con cái, con cái có thế giới riêng kín đáo cha mẹ khó tìm hiểu được. Chị chẳng hiểu Phượng và Dũng quen nhau ở đâu, đã hẹn hò từ khi nào, thôi thì tới đâu hay đó, việc gì vui trước mắt hãy vui hưởng. 

Phượng và Dũng cứ nhìn nhau tủm tỉm cười, buổi ăn ấm cúng diễn ra, sau đó Phượng phụ dọn dẹp cùng Chị, hình như cháu có vẻ ái ngại lúng túng nên muốn gần Chị để nói điều gì, cháu vừa lau chén dĩa vừa kể 

– Mùa Noel năm đó lúc anh Dũng về thăm nhà, có xin số phone con, sau đó chúng con liên lạc thường xuyên. Anh Dũng yêu cầu con dấu Bác, con phải nghe theo dầu đôi lần gọi phone thăm bác con rất muốn nói ra. Thỉnh thoảng cuối tuần anh lái xe về Sacramento thăm gia đình con, bác… tha lỗi cho con nghe 

Chị cười thoải mái

– Có gì đâu mà con phải xin lỗi. Chúng con trong thời gian tìm hiểu thì kín đáo cũng là điều tốt vì không muốn có ý kiến người thứ 3 xen vào, bác biết tính con trai mà…, làm  gì con bác cũng thường âm thầm chờ có kết quả mới lên tiếng. 

Tuổi trẻ thật đáng nể, thời gian sau Phượng bỏ việc dưới Sacramento, tìm được job trên này tại thành phố Milpitas, khi công ăn việc làm tạm ổn và thuận tiện, 2 cháu bắt đầu nghĩ đến việc hôn nhân, thêm điều bất ngờ nữa là Dũng đã mua nhà nơi khu Evergreens mấy tháng trước.

Gần ngày đám cưới mới chở anh chị đến xem nhà mới, 2 cháu đã sắm sửa đồ đạt đầy đủ, trang trí nhẹ nhàng đơn giản, Chị nghĩ thầm “thảo nào nhiều bà hay than bây giờ làm cha mẹ chứ sợ con lắm, nó nói gì nghe đó …” vì nó giỏi quá mà, chữ nghĩa đầy bồ ra xã hội không thua ai, muốn vô bếp mở YouTube nhìn là nấu cả loạt món, thích tự lực cánh sinh tạo dựng cơ ngơi riêng không làm phiền cha mẹ. 

Đầu xuân năm 2017 Dũng và Phượng tổ chức đám cưới, tự lo từ A đến Z cha mẹ không hề hay biết, gia đình hai bên chỉ có việc lo mâm cúng tổ tiên và vác thân đến nhà hàng dự …khỏe re 

Dũng rất có hiếu với Chị, tuy đã ra ở riêng nhưng vẫn cho tiền Chị hàng tháng. Năm sau Phượng sinh con trai, gởi bà Nội trông cháu dùm, còn gì vui bằng bà Nội được gần cháu mà phong bì hàng tháng nặng ký gấp đôi. 5 ngày bà Nội bận, cuối tuần bà Nội đi Chùa sinh hoạt thoải mái đầy tự tin túi tiền rủng rỉnh rải ruộng phước. 

Tháng 3 dịch bệnh Covid _19 hoành hành, nạn dịch đến quá nhanh. Thống đốc Gavin Newsom cũng ra thông cáo dân chúng tuân hành tuyệt đối “shelter-in-place” (ở trong nhà). Dũng và Phượng đều làm việc tại nhà, 2 cháu lo cho tuổi ông bà Nội lớn, cặn dặn không đi ra ngoài bất cứ đâu, nếu lây bệnh hệ miễn nhiệm yếu rất nguy hiểm. 

Chị cũng hết giữ cháu luôn …tối ngày ra vườn đi bộ, lượm lá sâu, tưới nước, nâng hoa, đọc sách và xem phim. Anh cũng nghỉ làm ăn tiền thất nghiệp, máy móc cũng sửa lai rai, xong gọi phone hẹn khách, để trước của nhà, đứng trong nhìn ra, khách bỏ tiền trong bao ni lông chuồi vào, nhiều khi Chị chứng kiến cảnh đó cũng ôm bụng cười cái thời buổi Coronavírus lạ lùng này. 

Chị nhớ cháu vô cùng, chỉ biết gặp trên FaceTime cháu và con. Thức ăn 2 tuần con dâu Chị mua Costco nhân viên giao tận nhà.

            Hôm nay sinh nhật anh Đàn, chúng nó gọi phone chúc mừng và báo đang đứng trước cửa nhà, anh chị mở cửa thấy thùng quà lớn để sát cửa, 2 cháu đứng ngoài ngõ nhìn cười hát “Happy Birthday to Ba”, dong tay cháu lên vẫy rồi cáo về. Anh Chị đem thùng quà vào ..nào là cà phê, mấy chai thuốc Move Free (tạo chất nhờn khớp xương), Centrum (hỗn hợp vitamin), Tonic Alchemy (bột xay các loại rau trái cây organic), các thứ bánh Pháp, cheese đầu bò, ôi biết bao nhiêu thứ …Chị đang soạn ra từng thứ bỗng thấy có phong thư trắng để dưới góc, đang định mở ra thì Phượng gọi phone 

– Mạ đã thấy phong bì chưa? Phần này là của Mạ đó nghe 

– Mạ thấy rồi …

Chị bỗng nghẹn ngào 

            – Giờ có đi đâu ra ngoài, Chùa cũng không, các con để đó lo chi tiêu, đưa mạ làm chi 

– Mạ cứ để đó sau này gởi bà con bên Việt Nam, mạ yên tâm, tụi con ổn lắm, vậy đi mạ nghe 

Phượng cúp phone, tự nhiên tay Chị run run mở phong bì… số tiền $2000 ngàn của con và dâu thể hiện tình thương đến chị, nước mắt Chị chảy dài vì xúc động. Anh Đàn thấy vậy chọc Chị 

– Bà là nhất rồi, sinh nhật tui mà bà có quà lớn hơn tui nữa…

Chị đang giọt ngắn giọt dài tự nhiên sực nhớ ra điều gì, nghênh mặt nhìn anh 

– Đó …ông thấy chưa, “my business” của tui thành công chưa, nhờ vậy bây giờ mới có con dâu hiếu thảo như vậy 

– Hi..hi…bà quên những người thuê phòng khác hở. 

– Nhớ hết …đó là một phần đời đi vào kỷ niệm, nói chuyện hiện tại thôi .., hiện tại là của quý lọt vào nhà mình, là mình có phước, là…là…là..Vợ chồng mình kiếp này mang ơn nước Mỹ lắm lắm, nhờ đất nước này mà mình có nhà cửa, có tương lai con cái sáng sủa, có cuộc sống sung túc “Great America” 

Anh thấy chị qua cơn xúc động, nói say sưa như đang sống lại những hình ảnh ngày xưa, những hình ảnh người thuê phòng đã đi vào căn nhà này, anh đệm thêm: 

– Đúng …bà đúng lắm, hoan hô…. “your business”, hoan hô nước Mỹ.

Chị cười vui vẻ nhìn anh và sắp xếp các thứ lại gọn gàng, rồi ra vườn đi bộ thong thả khỏi lo buổi cơm chiều, vì đã có sẵn nồi cháo cá và nồi chè sâm bổ lượng nấu trưa nay rồi 

Những sợi nắng dịu dàng len qua cây cỏ, mùa hạ đã ra đi, gió thu nhè nhẹ mát, một số hoa đã tàn chỉ còn lại vài cây hồng còn đơm bông nở nụ, lá vàng rơi lác đác, tâm hồn chị thấy thoải mái lâng lâng cảm giác hạnh phúc trong tầm tay, vào nhà, Chị lấy phone vừa đi thong dong, vừa ngắm mây trời cảnh vật, ý tưởng tuôn tràn trên phím gỏ:

     Yêu Thu 

Dõi áng mây hoà sắc tím thu 

Mơ đầy ánh mắt lịm trời thu 

Lao xao lá rụng phai màu nắng 

Lãng đãng chiều tàn thắm cảnh thu 

Ảo giác say sưa lùa lối hạ 

Tâm hồn đắm đuối gởi nàng thu 

Bâng khuâng khẻ hát lời tình tự 

Hạnh phúc dâng tràn hưởng gió thu 

Minh Thúy Thành Nội 

    Tháng 8/2020

 

                                                                KỶ NIM MÙA THU        

 Ngày tháng qua nhanh, thấm thoát mùa Hè nóng nực  ra đi, Thu lại về với nắng nhẹ, gió mát, trời trong. Sáng sáng trên sân cỏ vài lá vàng rơi rải rác, lá bắt đầu đổi màu từ xanh sang vàng, cam… Hoa cúc rực rỡ đó đây. Khí hậu mùa Thu làm  mọi người cảm thấy dễ chiu vui tươi hơn, hoa hồng bắt đầu khỏe trở lại sau những ngày nắng nóng bức mùa hè, có nhiều nụ non bé bé xinh xinh trên cành. Mùa Thu là nguồn cảm hứng của thi nhân, văn nghệ sĩ nhưng  có 1 mùa Thu hãi hùng  làm đau lòng dân chúng Hoa kỳ  và nhiều quốc gia trên thế giới.

  Khủng Bố

  Nhớ lại cách đây gần 20 năm vào buổi sáng mùa Thu an lành không tặc lái phi cơ đâm thẳng Trung Tâm Thương Mại Thế Giới ở Nữu Ước làm Tháp Đôi bốc cháy và sụp đổ, khói lửa mịt mù cả một vùng. Theo báo chí, truyền hình gần 3000 người thiệt mạng trong ngày 11 tháng 9 năm 2001. Hàng năm đến ngày kỹ niệm màn ảnh TV lại chiếu cảnh tang thương Tháp Đôi, Nữu Ước và Lầu 5 Góc (Pentagon) Virginia bị máy bay khủng bố phá hoại hư hỏng, gạch đá ngổn ngang. Có người chụp được  cảnh nạn nhân nhảy từ cao ốc xuông đường mong  thoát nạn. Mọi người hoang mang, thương xót cho hàng  ngàn người kẹt trong cao ốc chết thảm…

 Năm ấy vào ngày kể trên, anh cả Vân từ Cali gọi hỏi thăm xem gia đình có bình an không. Anh thấy  TV chiếu hinh ảnh Ngủ Giác Đài (Pentagon), Arlington, Virginia  bị không tặc tấn công làm hư hại tuy không rõ nhiều ít. Anh biết gia đình có người làm việc ở  Ngủ Giác Đài nên  rất lo. Cũng may cháu bình an nhưng bạn cháu bị thương và qua đời khi không tặc đâm phi cơ  vào Lầu Năm Góc. Con trai đầu lòng nạn nhân lúc ấy được 3 hay 4 tuổi. Từ đó mỗi năm  Hoa Kỳ có ngày tưởng niệm các nạn nhân vào mùa Thu, gia đình lại xót xa nhớ đến người thân yêu đã  vĩnh viễn ra đi vì cuộc khủng bố bạo tàn ở Trung tâm Thương Mại Nữu Ước và Ngủ Giác Đài . Thật  thương cho những gia đình nạn nhân vô tội từ các quốc gia khác, nhất là những người con còn nhỏ dại,những người vợ trẻ, không có mặt luc người thân ra đi. Nghe kể lại cháu bé con người bạn không biết cha đã mất, chiều chiều bé quen lệ đứng bên trong cửa sổ nhìn ra đường chờ đón cha đi làm về. Nghe mà đau lòng.

 “ Đoạn trường ai có qua cầu mới hay”.Vân  thương những góa phụ, những  trẻ mồ côi cha mẹ  nhiều  lắm. Hơn 30 năm trước đã Vân hụt hẩng, chới với, bơ vơ vì vắng bóng nguời bạn đời yêu thương, các con thiếu người cha tốt bụng hiền lành .

Vân nhớ như in hình ảnh Tổng Thống Bush thật buôn trên TV khi nghe tin dữ.

Hằng năm vào ngày 11/9 là giỗ cả ngàn nạn nhân, truyền hình chiếu lại hình ảnh năm xưa, các báo viết những bài về ngày kinh hoàng làm đau lòng dân chúng Hoa kỳ, và người thân nạn nhân các quôc gia khác. Vân xin tóm lươc  địa điểm và hậu quả việc làm bất nhân cuả bọn khủng bố.

 Trung Tâm Thương Mại Thế Giới : 1973-2001 ( The World Trade Center )

Gồm 7 bảy cao ốc tọa lạc phía Nam Manhattan, Nữu Ước. Tháp đôi Twin Towers cao nhất trong  các cao ốc khu Thuơng Mại Quốc Tế và các cao ốc khác ở Hoa Kỳ cũng như thế giới thời bấy giờ, có 110 tầng. Cao hơn Empire State Building cho đến lúc tháp Sears ở Chicago ra đời mấy năm sau, rộng 16 mẫu. Mới nhìn tưởng như 2 tháp cao bằng nhau (Twin Tower s). Thật ra tháp 1 cao 417m, tháp 2 cao 415m. Khu Trung Tâm Thương Mại có khoảng 50.000 nhân viên làm việc và khoảng  hơn 140.000 du khách, người mua bán đi lại thăm viếng hằng ngày. Khi xảy ra tai nạn nhiều người kẹt trong hành lang, văn phòng, thang máy… tuyệt vọng không thể thoát thân. Ngoài đường kẹt cứng người và xe, ai cũng mong sớm được về nhà, thóat nơi nguy hiểm.

Khu Trung Tâm Thương Mại Thế Giới có ngân hàng, khách sạn, nhà hàng ăn uống, cửa tiêm buôn bán, trụ sở các công ty thương mại lớn của các quốc gia khác nhau, đài truyền thanh, truyền hình và là trung tâm tài chính, kho cất giữ vàng quôc gia trong hầm kiên cố. Tầng hầm có thuơng xá lớn, rộng rãi, có xe điện ngầm giao thông các nơi.

KHÔNG TẶC :

Ngày 11 tháng 9  năm 2001, phi cơ  hãng American  Airline  và United  Airline bị không tặc uy hiếp phi hành đoàn, cươp may bay và với tốc độ  kinh hoàng đâm thẳng vào Tháp Đôi.Tháp 1 bốc cháy, khói  đen mit mù, lửa đỏ cuồn cuộn , tháp từ từ sụp đổ … Môt phi cơ khác lao vào tháp 2. Cả hai tháp đều cháy, khói lửa , cát, đá, gạch văng tứ tung. Thang máy ngừng hoạt động, nhân viên kẹt trong cao ốc . Cuộc khủng bố này làm  thiêt mạng gần 3000 người trong đó có công dân của hơn 90 quốc gia khác nhau, 343 lính cứu hỏa, 6000  người bị thương ,23 sĩ quan cảnh sát, thiệt hại hàng tỷ mỹ kim, thi trường chứng khoán mất giá… Hơn 14000 nhân viên kẹt trong Tháp Đôi may mắn được cứu sống về nhà an toàn…

 Cùng ngày chiếc may bay khác của hảng America Airline lao thẳng vào tòa nhà Năm Góc (Pentagon) ở Arlington,Virginia làm hư hại một phần tòa nhà, 125 (?) nhân viên  thiệt mạng. Hung thủ và phi hành đoàn không một ai sống sót.

 Một phi cơ United Airline khác cũng bị không tặc uy hiếp, có ý định hướng về Washington DC nhưng bị hành khách chống cự, ý định cướp máy bay bất thành, phi cơ rơi xuống cánh đồng ở Pennsylvania và bốc cháy. Tất cả những người trên phi cơ đều thiệt mạng: hành khách, hung thủ, phi hành đoàn …

Tái Thiết:

Mất 8 tháng công nhân làm việc ngày đêm dọn dẹp gạch đá, sắt thép vụn rơi rớt khắp nơi khu Tháp Đôi, gom được hơn7,5 tấn sắt thép. Số kim khí này làm thành tàu chiến USS NEW YORK, chiếc tàu tương trưng cho sức mạnh Hải quân Hoa kỳ và lòng tưởng nhớ những nạn nhân ngày 11/9/01. Trên tàu có 800 thủy thủ dũng cảm không quên  ngày tháng đau thương làm dân lành vô tội chết oan. Bọn khủng bố  muốn làm Hoa kỳ ngã gục nhưng họ không thể thực hiên được vì  người  Hoa kỳ  sẽ đứng lên bão vệ quê hương, xây dựng đất nước ngày thêm tươi đẹp hơn(They knocked us down. They can’t keep us down.We’re going to be back). Tháp Đôi được xây dưng lại mang tên THÁP TỰ DO (Freedom Tower). Ngoài Tháp Tự Do  còn có Bảo Tàng Viện  và đài Tưởng Niêm Quốc gia … xây cất trong khu Thương Mại Thế Giới .

HẬU QUẢ:

 Thời gian qua nhanh, đứa trẻ  3, 4 tuổi ngày xưa  mất cha vì bọn người ác đã  trưởng thành, hoc hành tử tế. Không biết cậu có oán giận người chủ trương đã  tàn nhẫn làm cho cậu mồ côi cha và mẹ cậu thành góa phụ ở tuổi thanh xuân. Hàng ngàn trẻ em khác mất cha mất mẹ, gia đình tan nát, vợ chồng vĩnh viễn chia ly…

Có lắm nạn nhân được cứu khỏi cao ốc nhưng sau cũng qua đời vì bệnh phổi do hít phải  khói và tro bụi . Các cao ôc ,thương xá gần Tháp Đôi phải đóng cửa thời gian để sửa chữa các hư hỏng  ảnh hưởng sự  rung chuyển khi Tháp đôi bị không tặc tấn công.

Sau ngày 11/9/01 người du lich trong nước và ngoại quốc thưa thớt, phi trường vắng vẻ, it ai muốn đi xa trừ khi có việc cần thiết. Các hảng du lịch than thở vì thiếu khách, phi cơ cũng vắng người, ngành du lịch thất thu. Số lớn du khách chịu mất tiền hủy bỏ các chuyến du lịch gần xa. Sự tàn bạo bọn khủng bố làm họ lo ngại khi đi phi cơ. Có lần sau 11/9 ít lâu, Vân đi Cali thăm bà con, lúc trở về  Washington DC, trên máy bay chỉ có 3  hành khách nhưng  phi cơ cũng cất cánh đúng giờ. Chẳng biết có khi nào bọn khủng bố nhớ công ơn nuôi dưỡng  của cha mẹ  từ lúc em bé mới ra đời đến khi trưởng thành  hoc hành  thành tài, đã dành cho con em  rất nhiều tình yêu thương, công sức và hy vọng … Nếu những người này đem tài trí, sự thông minh, lòng can đảm  để phụng sự quốc gia, giúp ich cho nhân loại quý biết bao. Như thế không những bản thân vẻ vang mà gia đình, đất nước cũng được thơm lây…

 Sau thời gian ngắn Tháp Đôi hoạt động trở lại và phồn thinh như xưa, ngành du lịch sống mạnh, đông du khách, các phi trương  đông  đúc và bao giờ  check in cũng phải chờ, sắp hàng  cái đuôi  dài ngoằn cho đến khi dich cúm Covid hoành hành, lan rộng khắp nơi trên thế giới vào đầu năm 2020. Thật là tai họa cho nhân loại. Hoa Kỳ  như các quốc gia khác ngành du lich, thương mai, giáo dục… đều bị ảnh hưởng, tạm thời đình trệ hay ngưng hoạt động. Hy vọng các bác sĩ, khoa hoc gia,những vị thông tài trí tìm được thuốc tri bệnh cúm như Hoa kỳ ngăn được khủng bố gần 20 năm qua.

 Cầu mong thiên hạ  thái bình, không còn kẻ ác giết hại dân lành, bệnh cúm Covid bị diệt trừ để dân chúng Hoa kỳ, mọi người trên thế giới, đồng bào Việt nam  sống an lành, ấm no, hạnh phúc. Mùa Thu mãi mãi là “mùa tôi mến yêu” như các thi sĩ văn nhân thường ca tụng.

Bên ngoài trời trong nắng ấm, chim hót líu lo, hứa hẹn những ngày  tươi đẹp  mùa Thu thay thế mùa hè nóng nực ra đi. Xin có mấy câu văn vần để tưởng nhớ các nạn nhân ngày 11/9/01 :

Mùa Thu năm ấy, đã lâu rồi

 Không tăc phá tan tòa Tháp Đôi

 Người chết ba ngàn trong khói lửa

Bơ vơ góa phụ, trẻ mồ côi

 

Cứu hỏa hàng trăm người thiêt mạng

Giúp dân cảnh sát chịu nguy nan

 Đau thương còn đó, lo xây dựng

  Tự Do cao ốc thật khang trang…

Đài Tưởng Niệm, viện Bảo Tàng, Công viên Tư Do….  đều  tráng lệ, xinh đẹp. Các góa phụ, con mồ côi được chinh phủ cưu mang, bảo trợ, cho đi học cho đến khi  trưởng thành…Nước Hoa kỳ mãi mãi  quang

vinh giàu có dù bị kẻ ác phá hoại…

Ngọc Hạnh

Chú Thích:  hình từ mạng lưới

THI SĨ VÀ MÙA THU

Nguyễn Khuyến, Verlaine, Bashô, Buson, Shakespeare

 

Phạm Trọng Lệ sưu khảo và dịch

Vào đầu thu, khi lá vàng bắt đầu rụng, thi sĩ và nhạc sĩ thường tả cái buồn nhè nhẹ của một thời tiết không còn nóng, nhưng chưa lạnh lắm, một hoài cảm bâng khuâng (như Cung Tiến trong bài “Thu Vàng”). Nhưng người yêu thơ không ai quên đưọc bài THU ÐIẾU của Nguyễn Khuyến, bài CHANSON D’AUTOMNE cùa Verlaine, những bài thơ HAIKU của thiền sư Nhật Bản Bashô, Buson, và bài tình thi SONNET số 73 của Shakespeare.

 

  1. THU ÐIẾU

Nguyễn Khuyến người làng Yên Ðổ tỉnh Hà Nam, sinh năm 1835, đời vua Tự Ðức; đỗ đầu kỳ thi Hương năm 1864; đỗ đầu thi Hội và thi Ðình năm 1871 nên người đương thời gọi là Tam Nguyên Yên Ðổ. Làm quan đến chức Sơn Hưng Tuyên tổng đốc. Sau vì đau mắt nặng, phải cáo quan về nhà dạy học. Cụ hay chữ, làm thơ nôm rất tài, dùng ít điển cố, có để lại tập thơ nhan đề Quế Sơn Thi Tập. Bài “Thu Ðiếu” là bài tuyệt nhiên không có giọng châm biếm thường thấy trong thơ Nguyễn Khuyến. Cụ mất năm 1909, thọ 74 tuổi.

Ta hãy ngắm một bức họa thiên nhiên mà thi sĩ đã vẽ ra:

Thời-gian: mùa thu; không-gian: ao thu; thời-tiết: hơi lạnh.

Như một bức tranh tĩnh vật: trong cảnh ao thu, nước trong vắt, một ông già ngồi một mình trên chiếc thuyền câu nhỏ. Hơi gió nhẹ đưa, làn nước ao gợn sóng nhẹ, một vài ngọn lá vàng bay xuống. Ngửng mặt lên trời cao: mấy làn mây lơ lửng trên bầu trời xanh ngắt. Hạ tầm mắt xuống, nhìn xa một chút: trong ngõ hẹp quanh co dẫn vào thôn, bên hàng trúc yên lặng, không một bóng người qua lại. Trong ao thu, trên thuyền câu, ông câu ngồi đấy như chờ cái lắng đọng của thời gian. Trong cái cảnh yên lắng ấy, con người nhỏ bé đơn sơ và thiên nhiên như cảm thông với nhau qua tiếng cá đớp nhẹ ở chân bèo. Mặt ao yên lặng chợt có những vòng sóng gợn quanh đám bèo. Âm nhạc du dương nghe được ngoài đời êm ái đã đành, nhưng hay nhất là thứ âm nhạc yên lặng của thiên nhiên. Như nhà thơ Anh John Keats đã viết: “Heard melodies are sweet, but those unheard are sweeter.” Một hình ảnh rất “thiền”.

Xin đọc to và chậm để âm thanh và hình ảnh lắng vào hồn mình:

THU ÐIẾU

 

Ao thu lạnh lẽo nước trong veo,

Một chiếc thuyền câu bé tẻo teo.

Sóng biếc theo làn hơi gợn tí,

Lá vàng trước gió sẽ đưa vèo.

Tầng mây lơ lửng trời xanh ngắt,

Ngõ trúc quanh co khách vắng teo.

Tựa gối ôm cần lâu chẳng được,

Cá đâu đớp động dưới chân bèo.

               NGUYỄN KHUYẾN

Dịch Sang Anh Ngữ:

 

Ðể giới thiệu bài thơ mùa thu giầu hình ảnh và âm điệu, lại được viết bằng thứ tiếng Việt dễ hiểu với độc giả Anh Mỹ, và nhất là với các bạn học sinh hay sinh viên Việt quen với tiếng Anh, xin phỏng dịch:

ANGLING IN AUTUMN

 

The autumn pond is bleak and cold, its water crystal clear,

There floats a tiny little sampan near.

Ripples of deep blue water curl with a puff of wind slightly,

A yellow leaf in wind falls and glides down noiselessly.

A layer of cloud drifts in the azure sky,

In the winding lane of bamboos, not a single soul passes by.

Arms around knees, I loosely hold the pole for a long while, in vain,

From nowhere, a fish bites at the roots of the water hyacinths.                      (Translated by PTL)

Bản dịch sang Pháp Ngữ:

 

Ðây là bản dịch sang tiếng Pháp do Nguyễn Khắc Viện và các dịch giả khác trong ANTHOLOGIE DE LA LITTÉRATURE VIETNAMIENNE, Tome III (Hanoi: Édition en Langues Étrangères, 1975), pages 161-162:

 

Pêche en Automne

 

Une mare automnale morne et froide,

Sur l’onde limpide, un petit sampan, tout menu—

Une fine brise ride l’eau turquoise,

La feuille jaunie sous le vent sans bruit plane et file.

Tout là-haut, un nuage dans l’azure sans fin,

Dans les détours des allées de bambou, nulle trace d’ami,

Les bras autour des genoux, longuement, à l’onde,

En vain, j’ai laissé le fil de ma ligne,

Le poisson goba, elle trembla tout en bas, sous les nénuphars.

  1. CHANSON D’AUTOMNE CỦA VERLAINE (1844-1896)

 

Sinh sau Nguyễn Khuyến 9 năm, nhà thơ Pháp Paul Verlaine, thuộc trường phái biểu tượng, trong tập thơ Romances sans paroles in năm 1874, có bài « Chanson d’automne » mà độc giả quen với Pháp văn ai cũng biết. Thơ ông đầy nhạc tính; có nhiều bài đã được nhạc sĩ Debussy phổ nhạc. Trong bài thơ « Art poétique » (Nghệ Thuật Thi-ca), ông viết rằng: « De la musique avant toute chose » (« Âm nhạc trên hết cả »). Nghệ thuật, đối với ông, như « đôi mắt kiều diễm sau làn khăn mỏng, là ánh sáng lung-linh của buổi trưa, là xáo trộn màu xanh của những vì sao sáng trên bầu trời thu mát. » (« C’est des beaux yeux derrière des voiles/C’est le grand jour tremblant de midi/C’est, par un ciel d’automne attiédi/Le bleu fouillis des claires étoiles! »)

   Ðọc lại bài Chanson d’automne, mà nhiều nhà yêu thơ đã dịch sang Việt ngữ–trong đó có bài dịch của cụ Tô Giang Tử Nguyễn Quang Nhạ (xem phần chú thích cuối bài), bài dịch của chúng tôi chỉ là một cố gắng khiêm tốn–không ai quên được những âm thanh gây nên bởi những nguyên âm « o » và « ou », chậm và buồn như điệu nhạc dài của mùa thu. Ý và nhạc trong thơ ông, phải chăng đã gây cảm hứng cho những bài thơ bất hủ như bài « Tiếng Thu » của Lưu Trọng Lư?

CHANSON D’AUTOMNE

 

Les sanglots longs

Des violons

De l’automne

Blessent mon coeur

D’une langueur

Monotone.

Tout suffocant

Et blême, quand

Sonne l’heure,

Je me souviens

Des jours anciens

Et je pleure;

Et je m’en vais

Au vent mauvais

Qui m’emporte

Deçà, delà,

Pareil à la

Feuille morte

             PAUL VERLAINE

 

Note : dưới chữ ç trong « deçà » có đuôi.

Dịch sang văn vần:

 

Thu ca

 

Ðàn thu

thổn thức

giọt sầu

Tim côi rướm máu

một mầu tái tê

Nghẹn ngào

mỗi độ thu về

ngày vui

nhớ lại

bờ mi lệ tràn.

Hồn ta

gió cuốn

miên man,

nay đây, mai đó

như hàng lá khô.

  

     (PTL phỏng dịch, 1981)

III. MÙA THU TRONG THƠ HAIKU CỦA NHẬT

 

Trong lối thơ haiku gồm 17 âm-tiết, xếp thành ba câu, theo mẫu 5,7.5, hay lối thơ waka 31 âm tiết theo mẫu 5,7,5,7,7. mỗi bài thơ ẩn một tâm trạng gắn liền với cảnh vật độc đáo bên ngoài, có khi chỉ là tiếng chim kêu, tiếng vỗ cánh, tiếng lá rơi, tiếng ếch nhảy xuống nước. Hồn thơ Haiku thường diễn tả một trạng thái căng thảng của tâm hồn thi sĩ trước thiên nhiên, muốn quán chiếu thực tại. Xin đọc ba bài thơ nổi tiếng của Bashô, một bài của Buson và một bài của Saigyô.

MATSUO BASHÔ (1644-1694)

 

Có ba bức hoạ trên đó Bashô viết bài haiku « quạ đậu trên cành cây » này. Bức xưa nhất có vẽ bẩy con quạ đang đậu trên cành trụi lá, với 20 con đang bay trên trời.  Hai bức kia có vẽ một con quạ đang đậu trên cành khẳng khiu. Bài thơ là hình ảnh cô đơn của con người trong cái yên lặng của mùa thu.

 

kareeda ni

karasu no tomarikeri

aki no kure

 

Trên cành cây khẳng khiu

Con chim quạ vừa đậu

Trời chạng vạng mùa thu

 

On a bare branch

A crow has lighted…

Autumn nightfall

(Translated by Makoto Ueda, in BASHÔ AND HIS INTERPRETERS. Stanford, CA: Stanford University Press, 1992, p. 57)

Tuy bài sau đây làm vào mùa xuân nhưng chúng tôi cũng chép lại vì là bài haiku nổi tiếng nhất của Bashô. Con người cô đơn trước cảnh vật thiên nhiên. Tiếng ếch nhẩy xuống nước cũng như tiếng cá đớp trong câu “Cá đâu đớp động dưới chân bèo” của Nguyễn Khuyến.  A commentary by Nobutane: “The Zen monk Hakuin always talked about the sound of one hand clapping. The sound of water in this hokku is also like that: it is there and it is not there.” In Ueda, BASHÔ AND HIS INTERPRETERS, p 140. 

furuike ya

kawazu tobikomu

mizu no oto

Phá bầu yên lặng mặt ao xưa…

ếch nhảy vụt

tõm xuống nước

 

old pond…

a frog leaps in

water’s sound.

 

(Translated by William J. Higginson, in THE HAIKU HANDBOOK, p. 9)

[Note: Allen Ginsberg, trong tập COLLECTED POEMS 1947-1980. New York: Harper-Collins, 1984, dịch bài thơ trên như sau:

Th’old pond—a frog jumps in. Kerplunk! ]

kono michi ya

yuku hito nashi ni

aiki no kure

 

Con đường này

vắng người qua

lúc hoàng hôn mùa thu

an autumn eve

along this road

goes no one

(Translated by R.H. Blyth in THE GENIUS OF HAIKU. Tokyo: The Hokuseido Press, 1995, p. 38)

 

 

YOSA BUSON (1716-1783)

Yuku ware ni

Todomaru nare ni

aki futatsu

I go;

Thou stayest:

Two autumns.

(Translated by R.H. Blyth, sách dẫn ở trên, tr. 110)

Mùa thu ai sẻ làm đôi,

Người đi kẻ ở, ngậm ngùi nhớ thương.

 

(PTL phỏng dịch)

 

THIỀN SƯ SAIGYÔ (1118-1190)

Thiền đạo đòi hỏi phải rũ sạch ham muốn và ràng buộc với thế tục, nhưng thi sĩ Saigyô vẫn yêu vẻ lấp lánh của cuộc đời. Con người tầm đạo dù phải diệt ham muốn, nhưng khi nhìn một cảnh giản dị của thiên nhiên, lòng vẫn rung động:

kokoro naki

mi ni mo aware wa

shirarikeri

shigi tatsu sawa no

aki no yugure

 

 

dù tâm hết khát vọng

nhưng thân ta cũng biết

rung động thổn thức khi thấy

con chim dẽ bay vút từ đầm lầy

và màn tối mùa thu đang buông

          (PTL phỏng dịch)

even heartless

my body must know

how touching:

snipe rise from the marsh

in the autumn nightfall

(Translated by William J. Higginson, cited above, p. 186)

  1. BÀI SONNET CỦA SHAKESPEARE VỀ MÙA THU VÀ TUỔI VỀ CHIỀU

Trong tập tình thi 154 bài sonnets của Shakespeare, bài sonnet số 73 có lẽ là bài hay nhất vì dùng nhiều ẩn dụ khéo léo:

Hằng năm cứ vào mùa thu, khi em nhìn ta, khi vài chiếc lá vàng, hay không còn ngọn lá nào dính trên cành, run-rẩy vì lạnh, như ban hát thánh ca trong giáo đường mục nát và trơ trọi, nơi những con chim có giọng ngọt-ngào, mới đây đậu và hót. Nơi ta, em thấy ánh hoàng hôn hôm ấy, sau khi mặt trời đã nhạt mầu ở phương tây, dần dần bị bóng đêm dập tắt đi—hình ảnh của cái chết, gắn kín tất cả trong giấc ngủ. Nơi ta, em thấy ánh ngời của than hồng, tro tàn của tuổi xuân ta, đang lụi dần như trên chiếc giường người sắp chết, bị lửa đốt hết, ngọn lửa làm than hồng lên và thổi thêm sức sống cho than. Thấy cảnh như vậy, em sẽ yêu quí ta hơn vì chẳng bao lâu nữa em phải giã từ. 

Sonnet 73: That Time of Year…

 

That time of year thou mayst in me behold

When yellow leaves, or none, or few, do hang

Upon those boughs which shake against the cold,

Bare, ruined choirs, where late the sweet birds sang.

In me thou seest the twilight of such day

As after sunset fadeth in the west,

Which by and by black night doth take away,

Death’s second self that seals us all in rest.

In me thou seest the glowing of such fire,

That on the ashes of his youth doth lie,

As the death-bed whereon it must expire,

Consumed with that which it was nourished by.

      This thou perceiv’st, which makes thy love more strong,

To love that well which thou must leave ere long.

                               WILLIAM SHAKESPEARE, in 1609 Quarto edition

Giờ này hằng năm…

Nhìn ta em thấy hằng năm,

Khi vài lá uá trên cành cô đơn.

Gió rung lá khẳng khiu buồn,

Thánh ca chim hót giáo-đường mới đây.

Nhìn ta em thấy phương tây,

Mầu chiều bảng-bảng đêm dầy cuốn đi.

Bóng đêm thần chết phủ vi,

Trong ta ánh lửa xuân thì tàn tro.

Nguội trên manh chiếu xác khô,

Lửa nuôi than sống trước giờ lụi tiêu.

   Cùng ta cho trọn thương yêu,

   Cho thêm khắng khít trước chiều chia phôi.                         

 (PTL phỏng dịch, 1993)

  1. CHÚ THÍCH VÀ SÁCH THAM KHẢO

-Chắc độc giả ai cũng biết bài “Mùa Thu Chết” của Phạm Duy mà giọng Julie Quang đã làm cho bất hủ:

Ta ngắt đi một cụm hoa thạch thảo

Em nhớ cho mùa thu đã chết rồi

Mùa thu đã chết. em nhớ cho! Mùa thu đã chết, em nhớ cho!

Mùa thu đã chết, đã chết rồi

Em nhớ cho! Em nhớ cho! Ðôi chúng ta sẽ chẳng còn nhìn nhau nữa. Trên cõi đời này, trên cõi đời này….

Ôi ngát hương thời gian mùi thạch thảo

Em nhớ cho rằng ta vẫn chờ em.

Trong tập thơ ALCOOLS của Apollinaire, nhà thơ Pháp phái Siêu Thực, gốc Ba-Lan, làm năm 1913:

L’adieu

J’ai cueilli ce brin de bruyère

L’automne est morte souviens-t’en

Nous ne nous verrons plus sur terre

Odeur du temps brin de bruyère

Et souviens toi que je t’attends.

(Guillaume Apollinaire, OEUVRES POÉTIQUES, ALCOOLS, Éditions Gallimard, 1920, p. 85)

Nhạc sĩ Phạm Duy chắc đã lấy hứng và mượn ý từ bài dịch để làm lời cho nhạc phầm « Mùa thu chết » mà bản dịch đó, theo một bạn văn cho biết, là của Bùi Giáng. Bản dịch tài tình.

-Ðọc thêm về lời bàn về bài « Thu Điếu », xem:  Dương Quảng Hàm. QUỐC VĂN TRÍCH DIỄM. Saigon : Xuất Bản Bốn Phương, 1953, tr. 44-45.

-Bản dịch bài Chanson d’automne của Tô Giang Tử Nguyễn Quang Nhạ, in trong TUYỂN TẬP THI PHẨM in tại McLean, Virginia, 1981, tr. 369, không đề giá bán:

           Nhạc thu

Nhạc thu nức nở trầm trề

Ngân dài một điệu não nề lòng ta. 

Nghẹn ngào, mặt tái lệ nhòa,

Thu về chợt nhớ ngày qua khuất rồi.

Hồn ta tựa chiếc lá rơi,

Phiêu phiêu gió cuốn, chuyển dời đó đây…

         (Tô Giang Tử phiên dịch)

-Một cuốn sách giải thích về Haiku xưa và nay và cách dạy làm thơ haiku cho thiếu niên: William J. Higginson. THE HAIKU HANDBOOK. Tokyo : Kodansha International, 1985. $9.95.

-Nhà xuất bản Dover đưa ra một cuốn sách mỏng, 78 trang,  giá $1.00, nhan đề THE CLASSIC TRADITION OF HAIKU, Faubion Bowers, ed. Mineola, NY: Dover Publications, Inc, 1996. Thơ Haiku của 48 nhà thơ Nhật, có nguyên tác kèm theo lời dịch sang tiếng Anh của những dịch giả nổi tiếng. Có những bài haiku như bài “quạ đậu trên cành” của Basho có 6 bản dịch để người đọc so sánh.

-Bản dịch những mẩu hành trình du ký của Matsuo Bashô: THE NARROW ROAD TO THE DEEP NORTH AND OTHER TRAVEL SKETCHES. Trans. Nobuyuki Yuasa. Penguin Books, 1968.

-Muốn tìm hiểu thêm về thơ của thiền sư Saigyô, xem: Wiliam R LaFleur, trans. MIRROR FOR THE MOON: A SELECTION OF POEMS BY SAIGYÔ (1118-1190). New York: New Direction Books, 1978.

-Một cuốn sách biên khảo công phu về Bashô kèm theo những lời bình ngắn gọn của những nhà phê bình người Nhật sau mỗi bài thơ: Makoto Ueda. BASHÔ AND HIS INTERPRETERS: SELECTED HOKKU WITH COMMENTARY. Stanford, CA: Stanford University Press, 1992. Giá: $19.95

-Ấn bản bỏ túi, rẻ tiền và tiện dụng về 154 bài sonnets của Shakespeare kèm theo chú giải vài chữ khó và tóm tắt đại ý mỗi bài thơ: Louis B. Wright and Virginia A. LaMar. SHAKESPEARE’S SONNETS AND POEMS. New York: Washington Square Press, 1967, 1969. Giá $5.99.  Soạn giả làm việc ở Folger Shakespeare Library nên đây là một ấn bản đáng tin cậy.

-Người đọc Shakespeare nghiêm túc, sinh viên soạn thi bằng MA về văn chương Anh nên có cuốn sách của Helen Vendler. THE ART OF SHAKESPEARE’S SONNETS. Cambridge, MA: Harvard University Press, 1997. Ðây là cuốn sách soạn kỹ của giáo sư Vendler thuộc đại học Harvard, với lời nhận xét tỉ-mỉ và đôi khi độc đáo của một người đọc thơ rất kỹ (the best close reader of poems) về 154 bài sonnets. Kèm theo sách là một CD, trong đó bà có đọc đa số các bài sonnets trong sách. Giá $31.50.  ■

                      (Phạm Trọng Lệ, Virginia, đầu thu 1993; sửa lại 8/5/2008) 

*****

June 30, 2020