Tập 1 Văn Thơ: “Mộng Không Thành”

                        XUÂN VỀ TRONG MÙA HẠ
                             Hoàng Nguyên Linh

 

    Tôi gặp chàng trong kỳ thi viết cuối năm thứ hai của trường Luật. Thời gian tôi học,  trường Luật có rất nhiều sinh viên, hình như đông sinh viên nhất trong mấy phân khoa của Viện Đại Học Sài Gòn. Cũng vì vậy kỳ thi của năm thứ nhất và thứ hai được chia ra làm nhiều nhóm nhỏ và khác ngày nhau để có chỗ cho sinh viên thi.
    Chàng coi thi phòng tôi và chàng đã để ý đến tôi ngay từ đầu giờ. Tôi vì bận làm bài nên không chú ý mấy, tuy mỗi lần nhìn lên tôi lại bắt gặp đôi mắt chàng. Chàng ngồi bàn giáo sư, nhưng thỉnh thoảng đi lại trong lớp và đến bên tôi vài lần. Tôi thoáng có ý trong đầu là sao chàng còn trẻ thế mà đã là giáo sư Luật. Tôi chưa thấy chàng bao giờ và chàng dạy môn gì tôi cũng không biết. Đa số các giáo sư nổi danh trong trường đều dạy năm thứ nhất và thứ hai. Kinh tế là giáo sư  Vũ Quốc Thúc, Dân luật giáo sư Vũ Văn Mẫu, Quốc tế Công Pháp giáo sư Vũ quốc Thông … Hay chàng dạy năm thứ 3, thứ 4 ? Tôi vội xua đuổi những ý nghĩ này rồi tiếp tục làm bài cho đến hết giờ…
    Tôi ra sau cùng và chàng đợi tôi ở cửa lớp. Tôi cúi đầu và mỉm cười chào chàng. Chàng cũng cười lại với tôi và hỏi:
    – Sao Thu có làm kịp bài thi không?
    Chàng đã nhớ tên tôi và gọi tên tôi rất tự nhiên. Tôi trả lời:           
    – Thưa thầy làm kịp nhưng không được vừa ý.                                 
    Chàng vội xua tay:
    – Tôi không phải là giáo sư trường Luật. Tôi là giáo sư Trung học được bộ Quốc Gia Giáo Dục biệt phái về coi thi. Đông sinh viên quá, trường Luật không có đủ giám thị. Đừng gọi tôi là thầy nữa, tôi chỉ là thầy của các em học sinh Trung học thôi.
    Tôi nhún vai:
    – Thế gọi bằng gì ạ ?
    – Thu gọi thế nào đúng ý của Thu và đúng ý của tôi thì gọi.
    Tôi tinh nghịch:
    – Bằng …“ông”. Được không ạ ?
    Chàng cười:   
    – Vậy là không đúng ý tôi và chắc Thu cũng không có ý đó.
    Tôi cười đồng lõa:
    – Anh đoán tài thật. Thôi xin phép cho Thu về.
    Chàng vội hỏi:
    – Hôm nào có thể tới thăm Thu được không?
    – Không được đâu. Bố Thu khó lắm.
    Chàng có vẻ không tin và nói:
    – Cứ để tôi gặp. Các bác gặp tôi không ai còn khó nữa đâu .
    Nghe chàng nói tôi thấy có vẻ cũng đúng vì vẻ mặt chàng rất đàng hoàng, chững chạc, người cao lớn, dáng dấp lịch sự, trí thức… Nhưng tôi chưa hẹn ai đến nhà bao giờ nên rất sợ bố, cuối cùng tôi phải đưa địa chỉ nhà anh tôi cho chàng. Chàng cũng đưa tôi tấm danh thiếp có tên và địa chỉ của chàng. Tôi cầm lấy rồi chào chàng ra về. Mấy hôm sau chàng đến nhà anh Khải tìm tôi. Anh tôi đi lính hải quân, ở nhà chỉ có chị dâu tôi. Chị dâu tôi tiếp chuyện chàng rất vui vẻ và hình như cũng thích nói chuyện với chàng. Chị dâu cũng cho chàng biết sự thật là bố tôi rất nghiêm khắc, các con ai cũng sợ ông cụ, còn Thu vì sợ bố nên không dám quen người con trai nào. Tuy là chị dâu nhưng cùng tuổi nên chị dâu với tôi coi nhau như bạn và hay tâm tình với nhau. Ở Việt Nam thời đó không có điện thoại nhà nên rất khó, tôi không biết lúc nào chàng tới thăm, có lúc chàng mới đi thì tôi tới, hoặc có khi tôi vừa rời nhà thì chàng đến thăm. Tôi chỉ gặp chàng có một lần và chị dâu đã tế nhị ra ngoài cho chúng tôi được tự do nói chuyện. Chàng tới nói chuyện với chị dâu tôi thêm vài lần nữa rồi như thấy bất tiện vì trong nhà chỉ có chị với chàng nên chàng bảo với chị tôi:
    – Có lẽ đến nhiều lần làm mất thì giờ chị. Cám ơn chị và xin phép từ nay …
    Chị dâu tôi đỡ lời chàng:
    – Chỉ sợ mất thì giờ của anh thôi chứ tôi ở nhà có một mình, anh tới nói chuyện là vui rồi.
    Như chợt nhớ ra, chị dâu tôi bảo chàng:
    – Còn hai ngày nữa Thu dọn sang nhà mới bên Thị Nghè. Ông bà cụ đang ở nhà mới, chỉ có Thu ở lại coi nhà, anh tới đó chơi với Thu đi.
    Rồi chị tôi đưa địa chỉ cho chàng.     
    Hôm sau tôi mới ăn sáng xong thì chàng đến. Tôi giật mình không hiểu sao chàng biết tôi ở đây mà đến, chị dâu chưa kịp báo tin cho tôi biết. Chàng tới quá bất ngờ tôi chưa sửa soạn gì cả, hãy còn mặc nguyên đồ bộ mùa hè thật mỏng không mặc áo lót bên trong. Tôi mất tự nhiên, chàng đã nhìn rõ bộ ngực no tròn của tôi sau làn vải. Chị dâu vẫn khen tôi có bộ ngực đẹp và còn nói đùa là nếu anh chàng nào mà thấy chắc chết luôn. Tôi vì quá bất ngờ nên cũng phải mời chàng ngồi rồi đi lấy nước. Chàng nhìn theo tôi và hình như cũng mất bình tĩnh, hồi hộp. Tôi có cảm tưởng như chàng muốn ôm choàng lấy tôi. Tôi mời chàng uống nước rồi ngồi xuống ghế và ôm chặt cái gối che ngực, dù biết tôi có che thì chàng cũng thấy hết rồi. Nếu như ngày nay thì tôi đã bình tĩnh mời chàng ngồi rồi xin phép vào trong nhà thay áo, nhưng hồi đó tôi luống cuống không biết gì. Ngồi nói chuyện một lúc cả tôi và chàng trở lại bình thường và nói chuyện vui vẻ cho đến trưa, từ chuyện gia đình, chuyện dạy học và cả những chuyện lúc chàng còn là sinh viên đi biểu tình tranh đấu. Tôi nói với chàng là ngày mai là ngày cuối tôi ở đây. Chàng hỏi địa chỉ nhà mới tôi sợ bố nên không cho, chàng rủ đi ăn phở Quyền ở đường Chi Lăng Phú Nhuận ngay gần nhà nhưng tôi vẫn sợ bố nên không dám nhận lời. Thế rồi chàng ra về và không tỏ vẻ gì tức giận tôi, có lẽ chàng đã hiểu vì bố tôi khó chứ không phải tại tôi kiêu ngạo làm cao.
    Thời gian thật lâu tôi không gặp chàng. Tôi mong cho chóng đến ngày thi để chàng về coi thi và tôi được gặp lại. Tôi cố gắng học để không bị rớt như lần trước và khoe chàng, nhưng ngày thi tới tôi không thấy chàng đến coi thi nữa. Tôi như mất mát một cái gì. Tôi đậu thi viết nhưng thi vấn đáp nhiều bài quá tôi học không kịp. Thi vấn đáp ở trường luật khó hơn thi viết vì có nhiều môn. Tôi muốn được thi vấn đáp khóa hai để có thì giờ học bài và tôi chợt nhớ đến chàng. Tôi hy vọng chàng sẽ giúp tôi. Tôi nghĩ chàng về coi thi chắc thế nào cũng quen với Khoa Trưởng nên tôi đành liều đến tìm chàng. Tôi tự nhủ là tôi đến nhà chàng để nhờ giúp chứ không phải đến vì nhớ chàng, cho bớt ngượng. Thực ra động lực đến vì nhớ chàng có lẽ mạnh hơn. Tôi xin phép và được bố đồng ý. Tôi hồi hộp nhưng vẫn phải ra đi. Tôi tới nhà không gặp chàng nhưng gặp cậu em. Tôi viết để lại lời nhắn: “ Thu muốn gặp anh. Có việc cần nhờ anh giúp… ”.  Rồi ghi địa chỉ của tôi kèm theo, nhờ cậu em đưa lại cho chàng.
    Hôm sau chàng tới nhà và gặp bố tôi. Tôi sợ quá vì đây là lần đầu tiên có bạn trai tới nhà. Lấy nước cho chàng và bố rồi tôi lui vào trong nghe ngóng. Tim tôi đập liên hồi…
    Đúng như lời chàng nói với tôi lúc ban đầu. Bố tôi gặp chàng thì ưa ngay. Chàng thích nói chuyện thời sự và chính trị như sở thích của bố. Chàng hỏi bố tôi: “Bác thấy giữa Nga và Tàu thì nước nào đáng sợ hơn? ”. Bố tôi bảo: “ Tàu. Tàu nó gần mình nguy hiểm hơn. Có một phóng viên ngoại quốc cũng hỏi ông Diệm câu đó như cháu và ông Diệm trả lời là Tàu nguy hiểm hơn Nga” . Chàng khôn khéo, luôn đặt câu hỏi cho bố tôi trả lời. Bố  ngay thật nên đã nói hết tư tưởng của mình ra. Bố tôi là nhân viên cũ trong văn phòng bí thư của cố Tổng thống Ngô Đình Diệm nên thích tìm cách nói đến tên ông Diệm và hết lời ca ngợi ông Diệm, chàng thì ghét ông Diệm. Lúc còn là sinh viên chàng đã đi biểu tình chống độc tài, gia đình trị và đã từng bị bắt xuống Quang Trung nhưng chàng giữ gìn ý tứ không nói ra nên bố không biết.  Bố tôi từ ngày ông Diệm bị lật đổ thì buồn và không muốn làm việc gì nữa. Nay được chàng đến nói chuyện thời sự thì bố thích lắm, muốn nói chuyện mãi nhưng rồi bố cũng hiểu là chàng đến vì tôi chứ không phải vì bố nên bố đứng lên cầm cuốn Nhật Ký Đỗ Thọ đưa chàng mượn và nói: “ Tôi đã xem rồi, cháu không phải vội, lúc nào trả cũng được hoặc giữ luôn cũng không sao. Nếu có ai muốn đọc cháu đưa họ mượn. Cháu xem thì cháu thấy, tội nghiệp ông Diệm lắm …”.  Rồi bố tôi nói: “ Để Thu dẫn cháu ra bờ sông chơi, ngoài đó có nhiều cây đẹp và mát …”. Tôi rất ngạc nhiên, thường ngày bố tôi rất nghiêm khắc thế mà khi gặp chàng bố nói chuyện rất vui vẻ, ra chiều tương đắc và còn cho tôi đi chơi với chàng.
    Trên đường ra bờ sông Thị Nghè tôi nói thật với chàng:
    – Thu đậu thi viết nhưng vào vấn đáp Thu học không kịp vì bị ốm, nhờ anh xin với giáo sư Khoa trưởng cho Thu được đặc cách thi vấn đáp khóa hai. Anh muốn nói  thế nào tùy anh, miễn sao xin được thì thôi.
    Chàng ngần ngại một lát rồi nhận lời:
    – Anh cố gắng giúp Thu nhưng không biết có xin được không, anh không dám hứa. Giáo sư Khoa trưởng cũng là thầy anh ngày trước nhưng anh không quen thân.
    Tôi đưa giấy tờ cho chàng rồi chúng tôi đi bộ ra bờ sông. Trời đã về chiều. Gió nhẹ thổi, thỉnh thoảng tóc tôi lại bay vào cổ và mặt chàng. Chàng không nói nhiều, hình như có điều gì nghĩ ngợi. Tôi không biết lại tưởng chàng suy nghĩ tìm cách giúp tôi.
    Trái hẳn tôi nghĩ, chàng không nắm tay tôi, không vuốt tóc và cũng không ôm vai tôi. Chàng chỉ đi bên cạnh tôi một lúc rồi trở về.  Bố tôi thấy chúng tôi về sớm lại nói: “ Trời còn sớm sao con không ở đấy chơi với anh cho mát…”
    Chàng vào trong nhà chào bố tôi. Khi chàng lên chiếc xe Vespa Super ra về, bố tôi như nói một mình “ Con quen với cậu này được ”. Tôi vừa mừng, vừa lo…
    Ba hôm sau, chàng đến báo tin Giáo sư Khoa trưởng  đã đồng ý cho tôi thi vấn đáp khóa 2. Chàng đưa giấy chấp nhận của giáo sư Khoa trưởng cho tôi để nộp lên văn phòng nhà trường. Tôi đinh ninh thế nào chàng cũng rủ tôi đi chơi. Lần này, nếu chàng rủ, chắc tôi nhận lời vì vừa để cám ơn chàng vừa được bố chấp thuận.  Nhưng chàng không rủ tôi và chỉ nói chàng có việc bận nên phải về ngay. Chàng nhìn vào đôi mắt tôi và nắm thật chặt tay tôi rồi ra về. Tôi không ngờ đây là cái nắm tay lần cuối, để rồi sẽ chia tay nhau …
    Tôi đợi ngày này qua ngày khác không thấy chàng tới, tôi không hiểu tại sao. Trước kia chàng xin tới nhà thì tôi sợ bố nên không cho, nay tôi được bố cho phép thì chàng lại không đến nữa. Bố tôi hình như cũng mong chàng và hỏi tôi: “ Lâu nay Văn có tới nhà chơi không con ? ”. Tôi lí nhí không biết trả lời bố ra sao. Bố tôi từ ngày Văn không tới và thấy tôi buồn nên ông cũng dễ dãi, không còn nghiêm khắc như trước nữa.
    Hôm đi với chàng ở bờ sông, cảnh vật thật đẹp. Từng cặp trai gái sánh vai nhau dưới tàn cây bóng mát. Gió thổi nhẹ, đem theo hơi nước vào tận buồng phổi, con tim khiến người ta quên đi cái nóng bức của một ngày dài. Nhưng tôi không thấy chàng vui, chàng như có ý ái ngại nhìn tôi, có vẻ như chàng tội nghiệp tôi hơn là say mê tôi. Tôi nhớ lại hôm chàng đến nhà cũ chỉ có tôi với chàng, gặp tôi trong bộ đồ thật mỏng, chàng như cuồng nhiệt và muốn ôm chầm lấy tôi. Lúc đó tôi hốt hoảng chứ nếu tôi cứ để chàng ôm tôi, hôn tôi thì câu chuyện tôi với chàng đã tiến xa hơn chứ không đứng lại như ngày hôm nay. Tôi tự nhiên thấy tiếc và thèm nét mặt và cử chỉ của chàng hôm ấy. Tôi không còn tự ái nữa và liều đi đến tìm chàng. Tôi sẽ nói thật cho chàng biết là tôi nhớ chàng, tôi yêu chàng và tôi không thể xa chàng được rồi muốn đến đâu thì đến. Trên đường đi đến nhà chàng tim tôi đập liên hồi. Tôi cảm thấy mắc cở vì dường như ngoài đường phố, ai cũng biết ý định đó của tôi. Khi tới nơi không gặp chàng và lại gặp cậu em trai lần trước, không biết cậu em có nhớ tôi không nhưng cậu rất vui vẻ bảo tôi:  “Anh chị em đi Đà Lạt hưởng tuần trăng mật, hai ngày nữa mới về. Chị có cần nhắn gì không ?”. Tôi nghe muốn rụng rời chân tay. Trời đất bỗng tối sầm lại, tôi còn nhắn gì nữa bây giờ. Tôi cố gượng trả lời cậu em : “ Cám ơn em, thôi để khi khác chị tới”. Tôi vội gật đầu chào cậu bé rồi ra về…
    Tôi không biết đi đâu bây giờ. Về nhà thì tôi không chịu đựng nổi với nỗi thất vọng này. Tôi bèn đến nhà chị dâu để tâm sự vì chị cũng biết chàng nên dễ nói chuyện hơn.
    Tôi vừa đến cửa chị dâu thấy tôi đã lên tiếng:
    – Thế nào chuyện của Thu với Văn tới đâu rồi ? Bố có vẻ thích Văn lắm. Ông cụ khó thế mà ông cụ thích là được rồi. Chị mừng cho em.
    Tôi muốn nghẹn cổ: “ chị mừng cho em”, em buồn muốn chết mà chị còn mừng cho em. Không thấy tôi trả lời chị dâu nhìn vào hai mắt tôi đang muốn rưng rưng khóc. Chị nắm tay tôi kéo vào trong nhà. Chị hỏi:
    – Sao thế, cho chị biết đi ?                                                 
    Tôi nghẹn ngào:
    – Văn lấy vợ rồi !
    Chị dâu cũng ngạc nhiên:
    – Lấy vợ lâu chưa ?
    – Mới lấy. Đang đi hưởng tuần trăng mật ở Đà Lạt
    Rồi tôi kể cho chị nghe câu chuyện từ đầu đến cuối :
    – Sau hôm Văn đến lúc em sắp dọn nhà, Văn rủ em đi chơi em từ chối, Văn hỏi địa chỉ nhà mới em cũng không cho vì sợ bố, có lẽ Văn quyết định bỏ em từ hôm đó và chọn người khác vì thấy quen em khó khăn quá.
    Chị dâu nghe xong hỏi lại:
    – Sau này Văn có đến nhà và gặp bố, bố rất thích chàng và còn cho em và Văn ra bờ sông chơi cơ mà ?
    Tôi giải thích thêm cho chị rõ:
    – Sở dĩ Văn đến nhà là vì em nhờ, em nhắn anh ấy đến chứ đâu phải tự động anh  đến. Em nghĩ Văn là ngưòi tốt, tuy quết định bỏ em rồi nhưng em nhờ thì anh ấy vẫn giúp, giúp xong rồi thôi chứ không muốn lợi dụng em.
    Chị dâu tôi hỏi tiếp:
    – Thế hai người ra bờ sông chơi có vui không ?
    – Cũng thường thôi chị. Văn ít nói và có vẻ tư lự. Hình như chàng tội nghiệp em. Văn chỉ đi bên chứ không giắt tay em nữa…
    Chị dâu đập vai tôi nói :
    – Thời buổi chiến tranh này con trai còn lại ở Sài Gòn đắt giá lắm.  Con trai mà như Văn thiếu gì người theo.
    Chị dâu tôi tiếp:
    – Thu “ bỏ rơi ” anh ấy cả gần năm trời sao người ta đợi được. Anh ấy với Thu lại không có kỷ niệm gì đáng để lưu luyến.
    Tôi phân trần với chị:
    – Em đâu có  “ bỏ rơi ” anh ấy. Em thích anh ấy ngay từ buổi đầu gặp gỡ và yêu anh ấy nữa nhưng vì sợ bố nên không dám cho đến nhà và cũng không dám đi chơi riêng với nhau thôi.
    Chị như muốn dạy tôi:
    – Chị với anh Khải đây này, anh ấy đến nhà chơi vài lần chị thấy được là chị nhận lời đi chơi. Phải đi chơi riêng với nhau tình yêu mới nẩy nở, nếu cứ ngồi uống nước và nói chuyện trên trời dưới đất, “ kính nhi viễn chi”  mãi thì làm sao mới mê nhau được.
    Rồi chị an ủi tôi:
    – Thôi lấy đó làm kinh nghiệm. Đừng bao giờ bỏ lỡ cơ hội. Cơ hội đến mình phải nắm lấy.
    Tôi thầm phục chị và nghĩ chị khôn như thế anh tôi mê chị là phải.
    Tôi bảo chị :
    – Nếu em biết tin anh ấy lấy vợ em đỡ buồn, ở đây em được tin anh ấy đang đi hưởng tuần trăng mật trên Đà Lạt nên càng đau xót hơn …
    Như sợ tôi buồn, chị dâu giữ tôi ở lại ăn cơm tối với chị.  Khi tôi ra về phố xá đã lên đèn. Tôi nói cho bố biết là tôi đã ăn cơm ở nhà chị dâu rồi vào trong phòng đóng cửa lại và lên giường nằm.
    Căn phòng nóng nực càng khiến cho tôi nhớ đến Đà Lạt, nhớ đến chàng. Tôi miên man nghĩ ngợi. Giờ này chắc chàng đang nằm ôm vợ trong một khách sạn nào đó tại Đà Lạt, xứ thần tiên của những cặp vợ chồng mới cưới nhau.  Càng nghĩ, tôi càng nghẹn ngào. Tôi nghĩ tới vẻ mặt thèm muốn của chàng hôm đến nhà chỉ có tôi với chàng. Tôi không hiểu được tôi. Tại sao tôi lại cứ nghĩ đến vẻ mặt chàng hôm đó ? Hình như tôi đang ghen với vợ chàng. Tôi ôm ghì lấy gối và nước mắt tôi trào ra … 
 
                                        *
     
    Thời gian qua đi thật mau, tính đến nay đã gần 30 năm. Từ kinh nghiệm trong quá khứ, tôi không quá nghiêm khắc để con gái tôi phải lo sợ như tôi mỗi khi giao thiệp với bạn trai. Tôi chỉ khuyên nhủ  nhẹ nhàng và kín đáo hướng dẫn con.
    Tôi rất vui mừng là con gái tôi đã tự chọn được người đúng như ý cháu và đúng như ý bố mẹ.
    Bây giờ là mùa Hạ nhưng sao thấy trong tôi như mùa Xuân lại về. Tôi sửa soạn nhà cửa cả tuần nay để đón vợ chồng Văn đến bàn chuyện đính hôn cho con trai chàng với con gái tôi. Có lẽ Văn sẽ ngạc nhiên lắm khi nhận ra tôi.  Không biết Văn nghĩ sao nhưng tôi tin là chàng cũng vui như tôi vậy.
    Có tiếng chuông reo ở cửa, chắc nhà trai đã đến. Tôi hồi hộp như chính chuyện của tôi năm nào…
 
 
 
Trích trong tuyển tập “Mẹ Và Những Mùa Xuân”   
Hoàng Nguyên Linh
 
 

TÌNH TUYỆT VỌNG

Năm tháng nào vơi nỗi nhớ nhung

Còn yêu em mãi, nhớ khôn cùng

Tim anh rướm máu, rơi thành lệ

ƯỚP lạnh đời anh, em biết không?

 

Dù chẳng bao giờ được em yêu

Mà sao anh vẫn nhớ nhung nhiều

Tiếc hoài một mối tình vô vọng

Lặng lẽ âm thầm đợi với mong

 

Bao năm rồi mới gặp lại nhau

Cả hai tóc đã bạc mái đầu

Chỉ biết nhìn em mà ứa lệ

Tình này xin hẹn đến kiếp sau

 

               Hồng Thuỷ 

DỞ DANG.
 
Đã bảo rằng không, đừng nhớ nhung.
Mà sao khắc khoải tận khôn cùng.
Dáng ai lặng lẽ  đi trên phố
Những bước nhẹ tênh buồn mông lung
 
Đã bảo rằng thôi đừng vấn vương
Cớ chi vừa nhớ lại vừa thương.
Mắt anh nhìn xoáy vào tâm não.
Buồn sao khắc khoải cả đêm trường.
 
Đã nghĩ trăm lần rằng hãy quên
Mà sao người vẫn đến hàng đêm
Nụ cười nửa miệng, lời ngọt mật
Tay nắm bàn tay thật dịu êm .
 
Đã dặn với lòng thế thì thôi
Hai đường hai lối đã chia đôi
Chia tay là hết ngày tái hợp.
Mà sao nước mắt vẫn cứ rơi.
 
Và thế một người đi lấy chồng.
Hoen mi mắt biếc bước sang sông.
Phi cơ lưới gió đời binh nghiệp.
Kết thúc tình yêu thuở mặn nồng.
 
Đã gặp lại nhau giữa đất người.
Thoáng nhận ra nhau khẻ mỉm cười
Này vợ, này chồng, đây con cháu
Đề huề hạnh phúc thật là vui.
 
Nguyễn thị Thêm.

Hai Phương Trời 

Em ở lại khi trời hè đỏ Phượng 
Anh ra đi vượt biển , ẩn sâu rừng 
Màu tan tác trùm quê hương khốn khổ 
Bởi sơn hà đã mất mắt buồn rưng 
 
Em ở lại sầu giăng trời xứ Huế 
Anh âm thầm nhớ mãi bến đò xưa 
Nhớ Vỹ Dạ hoa Sầu Đông sắc tím 
Nhớ con đường Đại Nội những chiều mưa 
 
Em ở lại có còn nhìn nắng úa 
Mỗi đêm về mơ khúc nhạc du dương 
Hay thổn thức niềm đau tràn sóng dậy 
Nép trăng vờn cửa sổ khóc tơ vương
 
Em ở lại , anh phương trời khách lạ 
Thời gian đành phủ lấp lối xanh rêu 
Sương điểm tóc còn ôm màu kỷ niệm 
Lời thề xin thả gió cuốn mây chiều 
                      Minh Thuý 
                                            Tháng 5/16/2020

                               CUỘC TÌNH DANG DỞ

                   Hãy khóc đi em cho vơi nỗi khổ

                  Vì cuộc tình dang dở của hai ta.

                 Dầu hai ta không nên duyên nên nợ

                 Nhưng vẫn còn là đôi bạn tri âm

                 Nếu mai sau ta còn gặp lại nhau

                 Dầu hai mái đầu  chúng ta đã bạc

                 Nhưng kỷ niệm xưa sẽ chẳng phai màu.

                 Hãy giữ chút tình dành lại cho nhau.

                              Hoa Đô, 18-5-2020

                                  Lã Mã Sơn.

Dĩ Vãng 


Một vòng gần rồi một vòng xa
Cứ loay hoay mãi bỗng tìm ra
Trong chốn mây mù vùng ký ức
Một chút tình xưa hết mặn mà

Người đã đến một chiều nắng nhạt
Mặt đượm buồn điếu thuốc đầu môi
Mắt xa xôi chảng nói một lời
Nhưng từ đó tim tôi thổn thức

Khung trời xanh chúng tôi cùng bước
Tay trong tay chung một nhịp cầu
Dĩ vãng buồn bỏ lại đàng sau
Ôi hạnh phúc những ngày êm ái

Nhưng rồi cũng một chiều nắng quái
Người ra đi ngoảnh mặt quay lưng
Tim đất lạ trong cõi vô chừng
Để lại tôi trái tim vỡ vụn

Thôi thì thôi cuộc đời là thế
Đến và đi là lẽ của Trời
Mất được thua chẳng phải riêng tôi
Xin được sống cuộc đời thanh thản…


phamphanlang 
6/9/2014
 
       Bài thơ Dĩ Vãng được Ns Vĩnh Điện phổ nhạc và ca sĩ Đông Nguyễn trình bày.
       Xin mời nghe. 
       Mến chúc an vui.
Quý mến,

PLang

BỖNG DƯNG SAO LẠI BUỒN TÊ TÁI LÒNG!

Đêm qua tàn cuộc vui về.

Bỗng dưng sao lai buồn tê tái lòng!

Em dần quên mối tình… không.

Xui chi gặp lại để đong nỗi sầu.  

 

Đã không duyên, chẳng tìm nhau

Áo xưa giờ đã bạc màu thương yêu

Sao cho em thấy những điều

Làm tim em rạn với nhiều vết sâu!

 

Người vui, em cứ nghẹn ngào.

Lòng không ngăn được sóng trào,.. quặn đau!

Tình như những nhánh sông sao.

Nhánh soi rực rỡ, nhánh vào hư không.

 

Bao phen lòng đã nhủ lòng.

Xin làm kẻ lạ, gặp không ngoảnh nhìn

Đêm qua, nhớ lại… giật mình.

Gặp người, sao vẫn lặng nhìn, hỏi han?

 

Tình ơi, đá nát vàng tan.

Sao em còn mãi đa đoan nỗi niềm?

                     Tưởng Dung

Em biết  


Em biết trong những lần gặp gỡ

Anh cố tình lảng tránh chuyện ngày xưa

Vài câu thăm, dăm ba chuyện hững hờ

Hay bâng quơ với những điều vô nghĩa.



Nhưng… em vẫn lắng nghe lời anh nói

Những mối tình của ai đó và chính anh

Những giấc mơ, những ước vọng không thành

Những bạn cũ hay những người yêu cũ



Rồi sau đó, khi anh ngưng, không nói.

Em biết là anh muốn nói rất nhiều

Cử chỉ ân cần và ánh mắt thương yêu

Mang nhung nhớ theo muôn vàn cay đắng



Em biết một điều không có thật

Là tình yêu không hiện diện trong chúng ta

Những ước mơ, những kỷ niệm tưởng qua

Vẫn sống mãi ngàn đời trong tâm tưởng.



Cung Thị Lan

Tương Tư 

 

 

Em đau khổ ôm nỗi sầu thầm kín

Phương cách nào anh hỡi vợi tương tư

Để lòng em đừng mòn mỏi cánh thư

Đừng thi vị chuyện tình yêu không thật 

 

Bao kỷ niệm dưới trăng vàng ngây ngất 

Anh xóa mờ vơi nhẹ nỗi nhớ nhung 

Nếu hương tình còn âm ỉ không ngưng 

Anh cố quên để tâm hồn thanh thản 

 

Nếu cõi mộng là phù du buồn nản 

Lối đi nào hưởng hoa gấm thần tiên 

Con đường nào đưa em thoát ưu phiền 

Đợi kiếp nào cho tan sầu cách biệt 

 

Chúc Anh

Xa Cách

 

Em cứ ngỡ chia tay là đoạn tuyệt

Là dứt tình, là từ biệt ly tan

Hai cuộc đời hai số phận cắt ngang

Không quen biết và trở thành xa lạ

 

 

Và em ngỡ anh bây giờ thỏa dạ

Bên vợ hiền, con thảo, phận chồng ngoan

Ngày qua ngày tròn trách nhiệm lo toan

Đã yên ổn cuộc đời nơi chốn lạ

 

Em đâu ngỡ anh rối bời trong dạ

Gửi tình buồn chan chứa mộng yêu đương

Dịu dàng xưa vẫn thoang thoảng sắc hương

Xao xuyến mãi tình anh  còn đâu đấy

                                               Cung Thị Lan

                                                                                   18/05/2020

Có Phải….

    Có phải mùa Xuân đến rồi không?

    Sao má của em chẳng ửng hồng

    Và đôi mắt biếc không trong nữa

    Dù cặp môi mềm, cong vẫn cong

        Có phải Hạ vàng đang ghé đây

        Và tiếng ve vang ở chốn này

        Bước chân lạc lõng, cô đơn quá

        Lạc nẻo u buồn, vương mắt cay

    Có phải mùa Thu lại bước qua

    Trải hương trên mái tóc mượt mà

    Sợi tóc hững hờ bay trong gió

    Như nhớ bàn tay, xa rất xa

        Có phải Đông buồn đã trở về

        Đem theo mưa gió, ướt lê thê

        Đem cả giọt sầu vương trên má

        Và cả trái tim lạnh tái tê.

    Có phải là anh đã đến đây

    Mang đi hạnh phúc, trả đắng cay

    Bỏ mặc bốn mùa em ngồi đếm

    Đếm tháng ngày trôi, anh có hay?

                      Tường Thuý

 

MỘNG KHÔNG THÀNH

 

Người ơi bởi mộng không thành

Hè sang phượng , khiến oanh não nùng

Nghẹn ngào hai chữ tình chung

Trăm năm lỗi hẹn mịt mùng khói sương

 

Mây nguồn chất chứa sầu vương

Rã tan từng sợi ngập đường mưa rơi

Đêm khuya dạ ngọc bời bời

Nhớ về phương ấy trải lời thơ đau

 

Thơ đau hương sắc héo xàu

Vàng phai đá nát hoa nhàu nét hoa

Một đời dâu bể trải qua

Ước mơ xưa vẫn chan hoà trong tim…

 

      Phương Hoa – May 18th 2020

Tình Thơ, Tình Mơ

Đỗ Dung
Đêm thật khuya, Vi không tài nào chợp mắt.  Nàng cố dỗ giấc ngủ bằng cách tập trung đếm hơi thở.  Chỉ một lúc là đầu óc nàng lại lan man suy nghĩ, không thể tiếp tục đếm được nữa.  Buổi tối nay, trong tiệc cưới con gái của một người em họ, Vi đã nhìn thấy Huy.  Vẫn ánh mắt ấy, vẫn khuôn mặt ấy, Vi đã nhận ra ngay dù có hằn thêm những dấu vết của thời gian.  Gần nửa thế kỷ còn gì! Những hình ảnh, những kỷ niệm của mối tình đầu thơ mộng của một thời con gái lần lượt hiện về.
Ngày ấy, tại một buổi tiệc ăn khao của một nhóm bạn ở nhà Trâm sau khi có kết quả kỳ thi Tú Tài phần Hai, Vi đã gặp Huy.  Mái tóc bồng bềnh, cặp mắt tình cảm, giọng nói trầm ấm ấy đã cuốn hút nàng.  Cả một muà hè hai người đã có những dịp gặp gỡ dù chỉ là những buổi ngồi nói chuyện tại nhà Trâm.  Sau đó Vi thi đỗ vào trường Dược, Huy lên năm thứ ba trường Y. Cuộc tình đẹp như thơ, hai người rất là tâm đầu ý hợp. Dù chưa một lời chính thức tỏ tình, chưa một lời giao ước, hẹn thề, Vi tự nhủ rằng hãy giữ sợi dây liên lạc nhẹ nhàng ấy, hãy tận hưởng những ngày tháng lãng mạn với hương vị thơ mộng của tình yêu, hãy trân quý những chăm sóc, chiều chuộng, những nhớ nhung, mong chờ nhau…  Đợi đến lúc cả hai cùng ra trường mới bàn đến chuyện hôn nhân. Vi đưa Huy về trình diện cha mẹ. Cả cha mẹ Vi đều quý người thanh niên đáng mến ấy. Sau một thời gian như đủ thân, Huy đưa Vi về thăm gia đình chàng.  Nhà Huy nghèo, thật nghèo.  Cả nhà sống trong một căn nhà chỉ vừa bằng một căn buồng một bề bốn thước, một bề năm thước, trong một ngõ hẻm khu chợ Bàn Cờ.  Nhà trống trơn, sàn gạch hoa lau sạch bóng.  Đồ đạc chỉ vỏn vẹn có một bộ bàn ghế nhỏ kê sát cửa sổ nhìn ra con hẻm, chắc là vừa làm bàn ăn, vừa làm bàn tiếp khách và bàn làm việc cho cả nhà. Trên tường quét vôi mầu xanh ngọc có đóng hai cái kệ gỗ để bầy bát nhang, chân nến dùng làm bàn thờ Phật và bàn thờ ông bà.  Phía tường bên kia treo một tấm tranh vẽ một bình hoa hồng mầu cam đem sự ấm áp tươi vui cho căn phòng. Một căn gác lửng rộng bằng một phần ba gian nhà, chỉ cao đủ cho một người ngồi thẳng, dùng làm nhà kho để cất hết gối chiếu, mùng mền và mấy chiếc thùng gỗ chắc là để chứa quần áo. Một chiếc bàn thấp và một kệ sách nhỏ nằm ngoan ngoãn ở một góc của căn gác xép.
Bước ra sau, một khoảng sân nước lót gạch tầu mầu đỏ.  Một dẫy chum, vại bằng sành mầu gan gà có nắp đậy cẩn thận, được xếp thứ tự sát vách tường.
Nhà tuy nhỏ nhưng rất gọn gàng, sạch sẽ. Tiếng Huy:
–    Đố cô bé biết những gì trong mấy cái vại này nào?
–    ???
Huy mở nắp một chiếc vại gần nhất, những miếng dưa cải chen chúc nhau dưới làn nước vàng lợt, trong veo.  Vi reo lên thích thú:
–    Dưa chua!
Bên cạnh là mấy vại dưa nén nguyên cây, tiếp đến là vại cà pháo, cà bát và mấy chum đầy tương bắc.
Bà mẹ của Huy có một sạp bán dưa, cà, tương, chao trong chợ Bàn Cờ.  Chính tay cụ muối dưa, nén cà, làm chao, ủ tương và tự tay cụ đem ra chợ để bán lẻ.  Buổi tối có những hàng cơm vào nhà mua và Hà, em gái Huy thì đi bỏ mối cho mấy tiệm cơm tám giò chả và mấy sạp bán cơm tấm quen.
Gia đình Huy sống trong cảnh thanh bần, đạm bạc. Bà mẹ Huy vấn khăn, răng đen; hiền lành, phúc hậu; chịu khó làm lụng và chắt chiu dành dụm.  Hoàng, người anh cả của Huy là sĩ quan của binh chủng Thiết Giáp. Anh đóng quân ở miền trung, đã lập gia đình và có bốn đứa con trai.  Đứa lớn nhất gần bẩy tuổi và cu Út mới biết bò.  Hà, cô em gái Huy đang học năm cuối trung học. Ông cụ thân sinh của Huy bị đấu tố trong đợt cải cách ruộng đất ngoài Bắc, đã vì uất ức mà chết. Biết gia cảnh của Huy, Vi càng yêu chàng tha thiết hơn.
Cuộc tình Vi và Huy êm ái, nhẹ nhàng trôi. Những buổi tối ngồi bên nhau trong phòng khách nhà Vi, dưới ánh sáng ấm áp của chùm đèn trên cao toả xuống.  Hai người thủ thỉ kể cho nhau nghe những chuyện ở trường, chuyện bạn bè, chuyện về gia đình, về những đứa cháu, chuyện trời mưa, trời nắng.  Có khi cả hai chỉ ngồi yên lặng thả hồn theo tiếng hát Thái Thanh, Anh Ngọc, Duy Trác, Mai Hương… Không gian chỉ là phòng khách nhưng hai tâm hồn như hoà quyện vào nhau. Cô sinh viên mới lớn ngập tràn hạnh phúc, bơi lội trong dòng sông bát ngát yêu thương. Thỉnh thoảng Huy ở lại dùng bữa với cả nhà và những đêm rằm hai người được phép lên sân thượng, cùng ngồi bên nhau trên chiếc ghế xích đu, ngắm vầng trăng sáng vằng vặc ở trên cao.
 
Muà hè năm Mậu Thân, sau khi Vi thi đậu xong năm thứ hai, Vi đã đợi Huy đến chơi như thường lệ nhưng Huy không đến. Chàng biến mất, không một lời từ biệt, không một lời giãi bầy. Cả trăm câu hỏi hiện ra mà không có câu trả lời.  Suốt  mấy tháng trời Vi buồn bã, ủ rũ như người mất hồn.  Đến chỗ nhà Huy ở Bàn Cờ thì cả nhà đã dọn đi, không ai biết họ đi đâu và sạp hàng đã sang lại cho người khác.  Vi sững sờ, đau điếng.  Chuyện lạ lùng như trong một giấc mơ.  Không lẽ Huy chỉ đến với nàng như một chuyện đuà.  Dù sao nàng vẫn thấy nhớ Huy thật nhiều.  Với linh cảm của một người con gái nàng cảm nhận được tình yêu và sự trân quý của chàng dành cho nàng.  Và đối với Huy, Vi có sự ngưỡng mộ, tôn thờ.  Không lẽ chuyện tình đẹp ấy chỉ như hạt sương long lanh đã tan đi dưới ánh nắng mặt trời.  Huy ơi, tại sao, tại sao…
Sau những cố gắng tìm kiếm, dọ hỏi khắp nơi, ngay cả Trâm và những người bạn của Huy mà nàng quen. Không ai biết.  Đất nước Việt Nam nhỏ bé vậy mà chàng như đã bốc hơi!
Thời gian cứ lừng lững trôi, Vi cố xua đi hình bóng Huy, những kỷ niệm của chàng.  Những ray rứt, nhớ nhung khiến nhiều lúc Vi như ngộp thở. Nàng tránh né bạn bè, rút mình vào vỏ ốc cho đến khi ra trường, với sự hối thúc cuả gia đình, sự khuyên răn, nài nỉ của mẹ Vi mới lập gia đình với Khoa, bạn của anh Vi, cùng đi du học bên Pháp về thăm nhà. Hai gia đình quen biết nhau, là hàng xóm của nhau từ ngoài Hà Nội.  Vi đã cố  quên Huy, xua đuổi hết những hình ảnh về Huy để xây dựng hạnh phúc của chính mình, làm tròn bổn phận của một người dâu hiền, vợ thảo.  Sau đám cưới ít lâu Vi theo chồng sang Pháp. Nhớ đến Khoa, người chồng bốn mươi năm đầu gối tay ấp. Khoa không cho Vi mối tình đầu lãng mạn, thơ mộng nhưng Khoa đã bao bọc, che chở Vi, cho nàng một đời hạnh phúc, cho nàng hai đứa con ngoan.  Những kỷ niệm với Khoa dầy hơn, đằm thắm hơn.  Khoa đã thực sự cho nàng bờ vai rắn chắc để nương tựa và một vùng ngực bình yên để nàng trở về sau những lúc gặp hoạn nạn, trắc trở trong đời. Vậy mà Khoa cũng đã bỏ nàng mà đi một cách ngỡ ngàng.  Trong một buổi đang vui vẻ làm vườn với nhau Khoa đã ngã xuống và không bao giờ dậy nữa.
Hai người con của Vi sang Cali lập nghiệp nên sau khi Khoa mất hai chị em đã thu xếp cho mẹ sang ở hẳn bên này.
Buổi tối nay, Vi đã giật mình khi nhìn thấy Huy bằng xương, bằng thịt.  Vi định tới để hỏi cho ra lẽ câu chuyện mà Vi vẫn ấm ức cả nửa thế kỷ nay.  Nhưng rồi Vi lại tảng lờ, tránh mặt… Và đầu óc cứ miên man, Vi chìm dần vào giấc ngủ.
Buổi sáng nắng vàng tươi, tiếng chim hót líu lo. Vi ra vườn sau làm vài động tác thể thao. Chợt tiếng chuông điện thoại reo vang, Vi chạy vội vào nhà nhấc máy.
–    Hello,  xin lỗi, dạ, có phải đây là nhà bà Khoa?
Tim Vi như thắt lại.  Giọng Huy, dù có khàn đục theo thời gian nhưng cái giọng Bắc Kỳ ấm áp ấy Vi không thể quên.
–    Dạ…  Xin lỗi ai ở đầu dây?
–    Tôi, Huy đây!
Một chút yên lặng, hình như cả hai bên cùng nghẹn ngào.
–    Vi ơi, xin phép cho anh được xưng hô như ngày xưa.  Hôm qua nhìn Vi anh nhận ra ngay nhưng không dám đường đột.  Anh dọ hỏi tìm được phone của Vi. Đúng như trời sắp đặt cho anh có cơ hội nói lên lời phân trần, tạ lỗi cùng em.  Cho anh biết khi nào anh có thể gặp Vi?
–    Có gì anh cứ nói.  Vi đang nghe…
Im lặng một lúc Huy chậm rãi kể chuyện ngày xưa:
–    Muà hè năm ấy khi nhận được điện tín của người chị dâu, báo tin anh Hoàng bị thương nặng đang nằm trong quân y viện ở Huế.  Anh đã bàng hoàng, hoảng hốt, vội đáp máy bay ra Huế để thăm anh. Đến nơi anh chỉ kịp gặp anh Hoàng lúc lâm chung.  Anh Hoàng đã dặn dò gửi gấm anh trông nom vợ con anh ấy.  Anh đã vừa khóc, vừa gật đầu hứa thì anh Hoàng trút hơi thở cuối cùng, như đã cố đợi chờ anh đến để trăn trối rồi mới yên lòng ra đi.  Mẹ và Hà được tin ra ngay để lo phần tang lễ.  Nhìn bốn thằng bé đầu quấn khăn tang ngồi cạnh mẹ. Chị Hoàng mỏng manh, ẻo lả phủ phục trước quan tài. Không hình ảnh nào bi đát, xót xa hơn. Đang kỳ nghỉ hè nên ba mẹ con anh ở lại Huế để lên chùa tụng kinh cầu siêu cho anh Hoàng và trông nom đỡ đần vợ con anh cho đến hết 49 ngày.
 
Vi ơi,  từ khi di cư vào Nam anh Hoàng đã như cột trụ gia đình.  Anh vừa đi học vừa đi bỏ báo mỗi buổi chiều và làm phu bốc vác trong những ngày cuối tuần để nuôi cả nhà. Mẹ anh phải muối dưa, nén cà gánh đi bán để thêm thu nhập.  Khi anh ấy đến tuổi động viên, vào trong quân ngũ anh vẫn tằn tiện gửi tiền giúp đỡ mẹ để nuôi hai em.  Đến ngày anh gặp chị Loan, một cô giáo tiểu học ở vùng anh đóng quân và hai người yêu nhau rồi nên vợ nên chồng.
 
Vi ơi, lúc nhìn anh Hoàng hấp hối lòng anh quặn đau.  Anh ấy hơn anh có tám tuổi mà ảnh đã lo lắng cho cả một tuổi thơ của anh, ảnh không những là anh cả mà còn là cha, là bạn anh.  Ảnh gần gũi khuyên nhủ, kèm cặp anh ráng học hành cho nên người còn anh ấy thì hy sinh làm lụng vất vả để lo cho gia đình, nuôi mẹ, nuôi em.  Ngày ảnh hấp hối vì nặng lòng với mấy đứa con nên khi chưa gửi gấm cho anh, ảnh không thể nhắm mắt.  Anh phải làm sao hả Vi?
 
Nghĩ đến Vi, nghĩ đến tình yêu của chúng ta anh thương Vi quá. Anh biết Vi sẽ buồn thật nhiều khi vắng bóng anh nhưng anh có nỡ đặt cả một gánh nặng của gia đình anh lên vai Vi không?  Bốn đứa trẻ anh phải lo, mẹ anh ngày một già đi nữa. Vi ơi, tương lai em phơi phới, con người nhân hậu như em phải được sống trong nhung lụa, phải được sung sướng cưng chiều. Ngẫm đi, nghĩ lại, càng suy nghĩ kỹ anh thấy anh không xứng đáng với Vi và anh không thể làm khổ Vi.  Mong em hiểu anh. Em có biết anh đã đau khổ và bị giằng xé như thế nào khi nghĩ đến Vi và đã quyết định xa Vi không?
 
Để tránh gặp Vi, anh đã quyết định thu xếp đưa cả mẹ anh và em Hà ra Huế.  Anh xin chuyển về học tiếp tại Đại Học Y Khoa Huế và tìm chỗ dậy học thêm để kiếm tiền.
 
Khi anh ra trường thì được tin Vi lấy Khoa và theo chồng sang Pháp. Anh buồn cho anh vì biết là anh sẽ mất Vi vĩnh viễn nhưng anh cũng rất mừng cho Vi.  Hàng ngày làm việc ở nhà thương, nhìn những chuyến xe chở thương binh từ chiến trường về, hình ảnh những người vợ trẻ đi đón xác chồng ám ảnh anh… Đất nước chiến tranh tang thương quá.  Vi đi xa tránh được những thảm cảnh này, anh yên tâm cầu chúc cho em và nghĩ rằng chắc chắn Vi sẽ hạnh phúc.
 
Ngày mai anh về lại tiểu bang Wisconsin lạnh lẽo.  Chúc Vi một năm mới thật vui và hạnh phúc bên con cháu quây quần.
Tiếng Vi sụt sịt, nức nở không nói nên lời.
–    Vi, em đừng khóc.  Chúng ta đã đi gần hết cuộc đời rồi.  Anh rất vui vì hôm nay đã nói hết với Vi.  Anh luôn yêu Vi, cả cuộc đời này anh chỉ yêu có mình Vi.  Mấy năm sau chị Loan đi bước nữa.  Không trách chị được vì chị còn quá trẻ và chị yếu đuối như một cây tầm gửi, cần có gốc cây khác để quấn quýt, nương thân.  Anh ở vậy để lo cho các cháu.  Anh không thể lập gia đình nếu không có tình yêu.  Nhớ đến Vi anh xót xa và thương tiếc cho mối tình đẹp của chúng mình. Không một hình bóng nào có thể xoá mờ được hình ảnh Vi. Anh vẫn âm thầm theo dõi và an tâm khi thấy Vi hạnh phúc, Vi xứng đáng được như vậy.  Vả lại khi xa Vi rồi anh không muốn có những ràng buộc với người đàn bà khác. Lập gia đình thì những chuyện rắc rối không hay có thể xẩy ra làm ảnh hưởng đến tình thương của anh cho các cháu. Chúng nó chỉ còn có chỗ nương tựa là anh thôi. Nhìn chúng nó khỏe mạnh, ngoan ngoãn, học giỏi anh rất mừng. Nay cả bốn đứa đã thành tài, đã yên bề gia thất và rất là hiếu đễ.  Đó là những tác phẩm quý báu, phần thưởng quý báu của đời anh.
Qua vài câu chuyện với người quen ở đây anh biết Khoa đã mất mấy năm nay.  Gửi lời chia buồn muộn đến Vi. Mong em luôn có sự thanh thản trong tâm hồn.  Mong rằng buổi nói chuyện hôm nay khiến Vi vui hơn, yêu đời hơn vì biết được là lúc nào anh cũng yêu quý Vi và cho anh tạ lỗi vì những buồn phiền năm xưa của Vi, vì anh.
Thôi anh chào Vi nhé!
Bye nhé!
 
Buông ống nghe xuống Vi thẫn thờ.  Giọng nói Huy như đang còn văng vẳng quanh đây. Cả một cuộc điện đàm nàng chỉ nghe và khóc, muốn nói nhưng nghẹn ngào.  Vi thấy thật thương Huy.  Chàng đã hy sinh chính tình yêu của mình cho người mình yêu.  Chàng đã sợ Vi khổ mà cắt đứt liên lạc với nàng. Chàng có biết đâu là Vi sẵn sàng chia sẻ nếu biết hoàn cảnh gia đình chàng như vậy.  Chúng mình có nhiều cách để giải quyết mà.  Sao Huy đã quyết định độc đoán, bỏ nàng  một cách bẽ bàng như thế.  Huy không nghĩ đến cảm giác, suy nghĩ và những tổn thương cuả nàng sao.
Huy ơi, đúng như Huy nói, chúng mình đã đi đến đoạn cuối của cuộc đời.  Những hạnh phúc hay đau khổ cũng đã qua.  Cám ơn Huy đã giải toả hết nỗi niềm hôm nay.  Vi cũng mong tâm hồn Huy luôn thanh thản.  Chúng ta đã có duyên mà không nợ.  Gặp nhau mà không được sống với nhau suốt đời.  Gặp nhau mà đã để mất nhau. Bây giờ khi nghĩ đến nhau hãy nghĩ về một mối tình thơ, tình mơ.  Mối tình ấy sẽ đẹp mãi trong tâm tưởng của chúng ta.
Qua khung cửa sổ, buổi chiều đang xuống thật êm đềm.  Đường chân trời nhuộm một màu tím nhè nhẹ, bâng khuâng, man mác.
 
Đỗ Dung
 
 

Cám ơn tất cả các anh, các chị đã tham gia chủ đề “Nếu mộng không thành” do chi Thanh Dương đề xướng nhân đọc truyên ngắn “ Xuân Về Trong Mùa Hạ” của Hoàng Nguyên Linh. Chủ đề Tình Yêu hầu như bất tận, kéo dài cả 2,3 tháng cũng không hết. Hợp để rồi tan đó là sự thường tình của thế nhân..

 

Chi Hồng Thủy:  Tim anh rướm máu, rơi thành lệ

                   Ướp lạnh đời anh, em biết không

 

 

Chị Cung Lan:    Những ước mơ, những kỷ niệm tưởng qua

                   Vẫn sống mãi ngàn đời trong tâm tưởng

 

Chị Thanh Dương: Anh cho em những hạnh phúc ngọt bùi

                    Chưa kết hôn đã thành tuần trăng mật

 

Chị Tưởng Dung:   Em dần quên mối tình …không

                     Xin gặp lại để đong đầy nỗi sầu

 

Chị Phạm p. Lang:  Mất được thua chẳng phải riêng tôi

                     Xin được sống cuộc đời thanh thản

 

Chị Minh Thúy   :  Sương điểm tóc còn ôm màu kỷ niệm

                      Lời thề xưa thả gió cuốn mây chiều

 

Chị Kiều Mộng Hà:  Có anh… có cả Thiên Đường

                      Không anh… mây xám mù sương cuối trời

 

Chị Chúc Anh     :  Nếu cõi mộng là phù du buồn nàn

                      Lối đi nào hưởng hoa gấm thần tiên

 

Chi Nguyễn T.Thêm : Đã bảo rằng thôi đừng vấn vương

                       Cớ chi vừa nhớ lại vừa thương

 

Chị Thúy Nguyễn    : Người ta bảo mối tình đầu bất diệt

                        Chiếm hồn ta rồi đeo đẳng suốt đời

 

Anh Lão Mã Sơn     : Hãy khóc đi em cho vơi nỗi khổ

                        Vì cuộc tình dang dở của hai ta                     

 

Chi Cao Minh Nguyệt : Mà sao ta vẫn nhớ hoài

                         Người khách vì ta chịu đắng cay     

 

Chị Kim Oanh       : Mộng đầu thoát phút ngỡ phôi pha

                       Nhưng tình…”Xuân về trong mùa hạ”

 

Hoàng Nguyên Linh  : Bao nhiêu kỷ niệm bao đau đớn

                        Và khóc âm thầm, khóc mãi thôi…  

 

Chị Đỗ Dung:       Truyện ngắn thật hay:” Qua khung cửa sổ, buổi chiều đang xuống thật  êm đềm. Đường chân trời  nhuộm một màu tím nhè nhẹ, bâng khuâng, man mác…          

 

Ghichú:  Cám ơn chị Vi Vân đã đọc XVTMH và khích lệ.

           Cám ơn chị Kiều Mông Hà hãy còn nhớ ngày họp mặt của trưòng Trưng Vương.

           Cách nay mấy năm. Ngồi cùng bàn hôm đó còn có chị Tưởng Dung, chị Đỗ        

                  Dung        

 

                       Xin cám ơn tất cả các anh, các chị

                            Hoàng Nguyên Linh

May 18, 2020