Ngày buồn rồi cũng qua
Suốt cả đêm nàng không hề chợp mắt. Câu hỏi “Có
nên trở lại Washington D.C đế ăn cưới cô con gái đỡ đầu,
đồng thời cũng là con của người bạn rất thân hay không?” đã
làm đầu óc nàng xáo trộn vô cùng, đến nỗi không tài nào ngủ
được.
Nàng đã rời nơi chốn đó, nhanh chóng, không thương
tiếc, như người chồng nàng đã hết lòng yêu, rời bỏ nàng cách
đây bốn năm. Bốn năm cay đắng trôi qua cho tới bây giờ nàng
vẫn tưởng như một giấc mộng hãi hùng. Nàng vẫn tự đánh lừa
mình với ý nghĩ “rồi chàng sẽ trở lại. Sẽ quì gối gục đầu vào
lòng nàng xin tha thứ.” Bởi vì làm sao nàng có thể tin được
chàng dám bỏ nàng? Nàng có lỗi gì đâu? Nàng có thua kém
ai đâu? Chính chàng đã luôn luôn nói với nụ cười mãn
nguyện, với ánh mắt nhìn nàng say đắm “Chẳng có ai so sánh
được với vợ anh.” Nàng đẹp, nàng thông minh. Nàng xuất thân
từ gia đình giầu có danh gía. Nàng là người đàn bà khéo léo,
đảm đang, tháo vát. Và điều quan trọng hơn hết nàng là mối
tình đầu của chàng. Ngày xưa, đêm tân hôn, chàng đã ôm nàng
xúc động đến chẩy nước mắt, nói với nàng những lời ân tình
tha thiết mà nàng vẫn còn nhớ rõ từng chữ một.” Anh không
thể ngờ, anh có thể may mắn đến thế. Em đẹp như vậy, ngoan
như vậy, thông minh như vậy, gia đình em giầu có danh giá.
Biết bao nhiêu người có đầy đủ điều kiện hơn anh theo đuổi
Vậy mà em lại chọn anh. Anh hứa sẽ cố gắng mang lại
hạnh phúc cho em và thề sẽ yêu em mãi mãi.”
Nhớ đến câu nói đó tự nhiên cơn giận trong lòng nàng lại
trào lên. Nàng lẩm bẩm một mình “Thề với thốt. Đúng là “thề
cá trê trui ống.” Nàng thấy tay mình run rẩy khi cầm cái lược
chải sơ lại mái tóc. Tim nàng đập mạnh không biết vì mệt, vì
thiếu ngủ hay xúc động vì nhớ đến người chồng “vô tình bạc
nghĩa” của mình.
Nàng mở cửa định bước ra ngoài đi bộ một chút cho khoẻ.
Bỗng nhiên điện thoại reo. Nàng hơi bực mình, không biết ai
mà gọi sớm qúa vậy. Đáp lại tiếng “A lô ” hờ hững của nàng là
giọng con trai nàng thật ấm.
– Good morning mẹ, mẹ có ngủ được không? Con nghe bác
Văn nói mẹ sẽ về ăn cưới Diễm Quyên, con mừng qúa.
Giọng nàng hân hoan:
– Tuấn Anh đó hả? Mẹ chưa quyết định gì cả, nửa muốn,
nửa không. Cả đêm mẹ cứ nằm suy nghĩ không sao chợp mắt
được.
– Sao vậy mẹ? Mẹ không về dự đám cưới con sợ hai bác
Văn và Diễm Quyên buồn lắm đó. Diễm Quyên là con đỡ đầu
của mẹ cơ mà.
– Mẹ biết, nhưng Washington D.C. có nhiều kỷ niệm buồn
qúa nên mẹ không muốn trở lại.
Giọng con nàng như rót mật:
– Mẹ ơi! Con xin mẹ, những chuyện buồn mẹ nên quên đi.
Qua Washington D.C. mẹ sẽ được gặp bao nhiêu bạn bè thân.
Các bác gặp con ai cũng hỏi thăm mẹ, ai cũng nói nhớ mẹ hết.
Rồi mẹ lại được gặp con trai mẹ nữa chi. Mẹ không nhớ con
à?
Nàng phì cười:
– “Được gặp con”, nói nghe sướng nhỉ. Phải nói là con được
gặp mẹ chứ. Cứ làm như là con qúi báu lắm ấy.
– Con nhớ mẹ vẫn thường nói con là cục cưng của mẹ mà.
Nàng buột miệng:
– Con chỉ được cái tài nói khéo giống y hệt bố mày.
Con nàng thông minh lắm, biết nhắc đến bố mẹ lại buồn
nên nó đánh trống lảng.
– Mẹ qua đây ăn cưới để mẹ con mình có dịp gặp nhau, như
vậy con đỡ áy náy, vì nếu không, phải sang năm con mới qua
thăm mẹ được. Con mới mở phòng mạch thành bận quá.
Nghĩ đến đứa con trai độc nhất lòng nàng mềm lại, nàng
thở dài:
– Thôi được, mẹ sẽ qua. Cúp điện thoại đi để mẹ gọi mua
vé máy bay ngay cho rẻ. Để cận ngày quá mua đắt lắm.
Giọng con nàng reo vui:
– Cám ơn mẹ. Vụ vé máy bay mẹ để con lo. Con quen một
cô ở hãng du lịch, cô ấy lo vé rất nhanh mà lại luôn luôn có
giá đặc biệt nữa.
Nói chuyện với con trai xong nàng ngồi thẫn thờ suy nghĩ.
Nàng đã định không đi mà thằng con nói khéo quá làm nàng
đổi ý. Thằng bé này có tài ăn nói y hệt bố nó. Nàng đã tránh
không muốn nghĩ đến con người bội bạc đó, vậy mà rồi cũng
không quên được. Suy nghĩ một hồi lâu, nàng gọi lại cho con
trai giọng chắc nịch:
– Con nói với hai bác Văn mẹ sẽ qua ăn cưới Diễm Quyên
nhưng nhớ nhắc hai bác, có mẹ là không có ông ấy, mà có ông
ấy là không có mẹ, nhớ nhé.
– Mẹ ơi! Làm như vậy khó cho hai bác quá. Hai bác là bạn
thân của bố mẹ mấy chục năm rồi. Chả lẽ bây giờ hai bác lại
không mời bố thì kỳ quá.
– Nếu vậy con phải nói với bố con liệu mà từ chối vì mẹ
không muốn nhìn mặt ông ấy.
Cậu con cười khúc khích:
– Nhưng ông ấy muốn nhìn mặt mẹ thì sao.
Nàng chưa kịp trả lời, thằng con trai đã xuống giọng năn nỉ:
– Bốn năm rồi còn gì nữa mẹ. Mẹ tha cho bố, coi bố như
bạn được không ?
Tuy rất cưng con nhưng nàng cũng không ngăn được sự
bực bội:
– Con nói cái gì? Con điên chứ mẹ chưa điên. Bố mày làm
tao xấc bấc xang bang, tao chưa tự tử là may, bây giờ mày bảo
tao coi như bạn. Tao không có bạn bè với con người bạc tình
bạc nghĩa đó.
Giọng con nàng thật chững chạc:
– Mẹ còn giận bố là mẹ còn yêu bố, như vậy mẹ sẽ chỉ làm
khổ mẹ thôi. Bố đã yên vui với cuộc đời mới, mẹ phải quên đi
để lo cho tương lai của mẹ chứ.
Lần này thì nàng nổi giận thật sự, nàng gay gắt dằn từng
tiếng:
– Con đừng có dậy khôn mẹ nghe chưa. Con biết gì mà dám
bảo mẹ còn yêu ông ấy. Con tưởng con là bác sĩ về tâm thần
thì con biết hết đầu óc mọi người sao. Mẹ không hận thù là
may chứ yêu thương gì.
Nói xong nàng cúp điện thoại cái rụp và ngồi thừ người ra
suy nghĩ. Nàng tức giận con có phải vì nó đoán trúng tâm lý
của nàng, có phải vì vẫn còn yêu con người bội bạc đó nên
nàng mới còn cay cú hay không.
Bốn năm qua rồi mà nàng vẫn không quên được cái ngày
lịch sử đó. Cái ngày mà những chuyện sẩy ra đột ngột, qúa
đau đớn. Cái ngày đã biến nàng từ một người đàn bà tự tin,
yêu đời, hạnh phúc thành một người đàn bà đau khổ, mặc cảm
nhìn đời lúc nào cũng thấy mầu đen.
Cuốn phim dĩ vãng như quay lại thật rõ rệt trước mắt nàng.
Nàng còn nhớ buổi chiều thứ 5 của một ngày đầu mùa
đông. Có buổi họp ở sở nên nàng về hơi trễ. Sợ về nấu cơm
không kịp, nàng gọi về nhà định nhờ chàng cắm hộ nồi cơm
điện. Chàng cũng chưa về nên nàng đành ghé tiệm ăn Tầu mua
một đĩa mì xào dòn, món ăn chàng vẫn thích nhưng nàng luôn
luôn cản vì cholesterol của chàng cao quá. Trên đường về trời
bắt đầu có tuyết. Những mảnh tuyết nhỏ bay lất phất trong
không gian trông như những miếng bông gòn được xé nhỏ.
Nàng vừa lái xe vừa ngắm tuyết rơi thật thích thú. Nàng nghĩ
tới ngày mai, nếu tuyết nhiều quá nàng sẽ rủ chàng nghỉ đi làm
ở nhà chơi một bữa. Mấy hôm nay công việc sở qúa bận rộn
làm đầu óc nàng căng thẳng và mệt mỏi quá.
Cầm hộp mì trong tay nàng hí hởn bước vào nhà. Nàng
ngạc nhiên thấy chàng ngồi lù lù hút thuốc ở cái bàn ăn trong
bếp mà không thèm bật đèn gì cả. Nàng bật đèn sáng và nhìn
chàng dò hỏi:
– Sao anh không bật đèn mà đế bếp tối om vậy?
Chàng nhìn nàng bằng đôi mắt của người tử tội nhìn ông
chánh án:
– Anh có chuyện muốn nói với em.
Nàng ngạc nhiên nhìn chàng trân trối:
– Chuyện gì mà quan trọng vậy? Trông anh như người sắp
chết. Ăn xong đi rồi nói được không. Em đói quá, trưa nay bận
họp ăn có mấy cái bánh lạt xót cả ruột.
– Không, anh phải nói ngay, nếu không anh không có can
đảm đế nói nữa.
Nàng hồi hộp lo sợ:
– Vậy thì nói đi.
Chàng ngập ngừng:
– Anh biết em là người vợ hoàn toàn…
Nàng linh cảm có cái gì không ổn nên vội ngắt lời chàng:
– Anh muốn nói gì thì vào đề ngay đi, đừng nói lòng vòng
nữa.
– Anh muốn xin em cho anh ly dị.
Hình như có bàn tay khổng lồ của con quái vật nào đó vừa
nhấc bổng nàng lên và ném nàng thật mạnh xuống đất. Nàng
choáng váng, đau đớn đến tê dại cả người. Cổ họng nàng khô
cứng. Cố gắng lắm nàng mới thốt được hai tiếng:
– Lý do?
Chàng cúi mặt không dám nhìn nàng, tay di di điếu thuốc
đang hút dở vào cái gạt tàn thuốc lá, giọng nói thật khó khăn:
– Anh lỡ yêu một người đàn bà và bây giờ người đó sắp
sanh.
Nàng hỏi thật ngớ ngẩn:
– Con của anh à?
Chàng gật gật. Nàng vẫn không tin ở tai mình, nàng lập lại
một cách ngu ngơ “con của anh.” Bỗng nhiên cơn giận trào
lên, tim nàng đập mạnh như cái đồng hồ quả lắc, nàng cảm
thấy người chao đảo như muốn ngã, nàng phải vịn tay vào
thành ghế. Nàng nhìn chàng bằng đôi mắt căm hận. Người đàn
ông trước mặt nàng bỗng dưng trở thành thật xa lạ. Chàng
không còn là chồng của nàng nữa. Ông ta đã thuộc về người
đàn bà khác và họ sắp có con với nhau.
Chàng đứng vội dậy đưa tay định đỡ nàng nhưng khi bàn
tay chàng vừa chạm nhẹ vào người nàng, nàng bỗng có cảm
giác ghê sợ như những ngón tay chàng là những con sâu róm.
Nàng hất vội tay chàng ra và hét lên:
– Đừng đụng vào người tôi.
– Em ngồi xuống cho anh giải bầy.
– Anh không cần giải bầy gì cả. Anh đi đi, đi ngay đi mà lo
cho mẹ con nó và nhớ đừng bao giờ trở lại đây nữa. Tôi gia
hạn tối nay anh phải dọn đồ đi hết. Ngày mai tôi sẽ đổi ổ khoá.
Nói xong nàng phóng lên cầu thang, chạy vào phòng ngủ,
lấy hết quần áo chàng ném ra ngoài phòng. Xong xuôi, nàng
đóng xầm cửa lại, khóa kỹ càng rồi ngồi xuống giường thở
dốc.
Hình như chàng chạy lên, hình như chàng gõ cửa và nói
những lời năn nỉ van xin. Hình như chàng gọi tên nàng nhiều
lần thật thống thiết. Nàng bịt tai lại, vặn TV thật to. Đài 18
đang có phim cowboy ăn cướp một trang trại. Tiếng bắn súng,
tiếng vó ngựa, tiếng la hét trong phim át cả tiếng đập cửa của
chàng. Nàng nằm xuống giường hai mắt mở lớn nhìn thẳng lên
trần nhà, nàng vẫn không thể nào tin được tất cả những chuyện
vừa sẩy ra là sự thật. Không biết bao nhiêu giờ phút đã trôi
qua, lâu lắm nàng mới cố gắng ngồi dậy đi vào phòng tắm.
Nhìn mặt mình trong gương, nàng thấy nhan sắc mình nếu so
với số tuổi vẫn còn coi được lắm. Nàng chua chát với ý nghĩ
“cái mặt như vậy mà bị chồng bỏ.”
Khi nàng trở ra đoạn phim trong TV đang thật là bi thảm.
Trang trại điêu tàn đố nát, bọn cướp đã bỏ đi. Người đàn bà
ngồi ôm mặt tức tưởi khóc bên cạnh xác chồng nằm dài trên
bãi cỏ. Nàng ngây người ra nhìn người đàn bà trong phim với
ý nghĩ thật đắng cay “Bà ta còn sướng hơn nàng. Tuy bị mất
chồng, nhưng còn giữ được tình yêu đẹp. Nàng bị mất chồng,
mất luôn cả tình yêu mà nàng vẫn tin như đinh đóng cột là sẽ
có mãi mãi cho đến cuối đời.” Nàng ngạc nhiên thấy mình
không khóc. Hình như nước mắt nàng đang chảy ngược vào
trong, nó ứ đọng đông thành một khối đá đè nặng lên tim
nàng. Nàng thấy mệt lạ lùng, người như muốn lả đi. Chợt nhớ
ra suốt cả ngày nàng chỉ có mấy cái bánh lạt và một ly cà phê
từ buổi sáng. Nàng bước xuống nhà. Ngôi nhà vắng lặng đến
rợn người. Trên bàn ăn trong nhà bếp gói mì xào nàng mua
vẫn nằm nguyên trên bàn, bên cạnh có bao thơ đề tên nàng.
Mở phong thư ra coi, những giòng chữ của chàng làm tay
nàng run rẩy.
“Xin em tha lỗi cho anh. Những chuyện sẩy đến như một
định mệnh anh không sao tránh được. Anh biết anh có lỗi với
em rất nhiều. So sánh hai người với nhau thì người đàn bà kia
thua em đủ mọi phương diện. Nhưng với nàng, anh mới cảm
thấy thực sự là một người đàn ông, nàng cho anh sự tự tin.
Với em, anh có tất cả nhưng anh vẫn đầy mặc cảm. Từ ngày
lấy nhau cho đến bây giờ lúc nào anh cũng thấy thua kém em
đủ mọi mặt. Chưa bao giờ anh được có ý nghĩ em phải sống
nương tựa vào anh, phải cần đến anh. Người đàn bà này anh
tình cờ quen qua Internet. Sau gần một năm chuyện trò qua lại
bằng Email, nàng cảm thấy không thể sống thiếu anh. Nàng
tìm đến anh vô điều kiện. Nàng không bao giờ dám nghĩ đến
chuyện xúi anh bỏ vợ. Nhưng nàng đã lỡ có con với anh, anh
phải chịu trách nhiệm và có bổn phận với đứa con sắp ra đời.
Xin em vì lòng nhân đạo thương đứa bé mà thông cảm và tha
thứ cho anh. Anh biết anh làm em buồn và thất vọng vô cùng.
Anh tin sự vắng mặt của anh sẽ không ảnh hưởng nhiều đến
đời sống của em, vì em dư sức tự lo liệu tất cả mọi việc. Con
của chúng ta đã trưởng thành, anh không còn là sự cần thiết
cho nó nữa. Ngược lại nếu không có anh, người đàn bà kia
không sống nổi và đứa bé không biết tương lai sẽ ra sao…”
Lá thư còn dài nhưng nàng không đủ can đảm đọc tiếp.
Nàng ngồi phịch xuống ghế, cảm thấy như ai vừa cắt đứt
hết gân cốt trong người, toàn thân nàng rũ liệt. Chưa bao giờ
nàng thấy tủi thân và cô đơn như vậy. Nước mắt thi nhau
chẩy, nàng ôm mặt khóc nấc lên. Khóc chán, nàng đứng bật
dậy cầm gói mì trên bàn ném vào thùng rác. Miệng nàng lải
nhải “đồ ngu, anh là một thằng ngu. Tôi có nhiều điều kiện
hơn nó, tôi không bao giờ tỏ ra cho anh thấy là tôi không thể
sống thiếu anh, đâu có nghĩa là tôi không cần anh, là tôi không
yêu anh bằng nó. Anh mê nó qúa nên u mê ám chướng mất
rồi. Ngày xưa tôi đã từ chối lời cầu hôn của biết bao nhiêu
người hơn anh để lấy anh. Như vậy không phải là một bằng cớ
hùng hồn tôi không thể sống thiếu anh sao. Bao nhiêu năm vật
đổi sao dời, tôi vẫn bên anh, vẫn là vợ anh. Như vậy không
phải là sự có mặt của anh cần thiết cho đời sống tôi hay sao.
Anh là người có mới nới cũ. Nó thua tôi đủ thứ nhưng nó
trẻ hơn và nó lạ hơn. Cái gì quen thuộc quá cũng hóa nhàm.”
Độc thoại chán, nàng lại khóc, lại cầm đồ đạc ném lung tung.
Nàng gào lên như muốn bể tung lồng ngực: “Trời ơi là trời,
sao tôi khổ thế này.” rồi lại ôm mặt khóc.
Những ngày kế tiếp tuy đau đớn nhưng nàng vẫn hy vọng
chàng sẽ trở về năn nỉ nàng, van xin nàng tha thứ, bởi vì làm
sao chàng có thể bỏ nàng dễ dàng, nhanh chóng như vậy được.
Nhưng mà sự thật phũ phàng. Chàng không trở về. Chỉ có
luật sư của chàng đến gặp nàng để nói về việc chàng xin ly dị
và nhận hết lỗi về chàng. Vì tự ái nàng chấp thuận ngay.
Bốn năm qua nàng đã chạy trốn Washington D.C. Chạy
trốn căn nhà có quá nhiều kỷ niệm, bao nhiêu năm chăn gối vợ
chồng. Nàng để con trai lo mọi việc cần thiết. Nàng ra đi với
cõi lòng tan nát và vài cái vali quần áo. Nàng hy vọng miền
Cali nắng ấm với đông bạn bè có thể giúp nàng nguôi ngoai và
làm lại cuộc đời.
Không ai có thể tin được cho tới giờ này nàng cũng không
biết tên tuổi mặt mũi tình địch của mình ra sao. Nàng chỉ
mường tượng được qua lời nói của chàng “người đàn bà kia
thua em đủ mọi phương diện “và cũng chỉ do đầu óc nàng
tưởng tượng “nó trẻ hơn mình.”
Mấy người bạn thân đã bực tức nói với nàng “phải nhìn tận
mặt con khốn kiếp đó chứ, xem mặt ngang mũi dọc nó ra sao
mà đi phá gia cang của người ta.” Có bà lại “hăng tiết vịt” theo
kiểu Việt Nam “Thuê người nện cho nó một trận tơi bời hoa
lá, rồi tới đâu thì tới.” Mặc ai muốn nói gì thì nói, nàng chỉ trả
lời bằng một nụ cười thật buồn.
Xem mặt nó, hay đánh nó, hoặc ăn thua đủ với nó để làm
gì. Nếu chồng mình muốn giữ gia cang thì chả ai phá được.
Cái chính là chồng mình đã chán mình, đã muốn rời bỏ mình.
còn chuyện họ bỏ mình vì con đàn bà xấu hay đẹp, hay hay dở
có gì quan trọng đâu. Chả là con mẹ mít thì cũng là con mẹ
xoài. Họ chả bỏ mình lúc này thì cũng sẽ bỏ mình lúc khác khi
có cơ hội. Điều đáng buồn là mình đã không đủ khôn khéo để
giữ được tình yêu. Vậy thôi!
Suy nghĩ về quá khứ làm nàng nhức đầu như búa bổ. Nàng
đứng dậy lấy hai viên Excedrin uống với một ly nước lớn.
Nước mát rượi làm nỗi buồn nàng dịu đi. Nàng nhìn mình
trong gương, mái tóc dài rũ rượi trông thật mệt mỏi. Tự nhiên
nàng nẩy ra ý định đi cắt tóc ngắn. Nàng phải đổi lại kiểu tóc,
đổi lại lối sống như lời con trai nàng năn nỉ “quên đi những
chuyện buồn”. Ở tiệm tóc ra, nàng thấy nhẹ hẳn người.Kiểu tóc mới trông nàng trẻ hẳn ra Bao nhiêu buồn phiền, nặng nề, chất chứa trong lòng hình như đã theo mái tóc dài được cắt bỏ đi hết. Một ý nghĩ thoáng qua đầu
làm nàng mỉm cười. Nàng sẽ báo cho con trai biết, nàng sẽ quaWashington D.C. ăn cưới không phải đi một mình mà là hai người. Nàng sẽ rủ anh chàng Huấn, một cây si cổ thụ của nàng đi cùng. Anh chàng góa vợ làm cùng sở với nàng. Trông chàng ta cũng được, bảnh bao, cao ráo. Chỉ phải tội gặp nànglà quýnh lên, nói năng lắp bắp như người cà lăm. Nhưng mà cần gì, nàng tự nhủ. Lém lỉnh khéo léo cho lắm như chồng nàng có ích gì đâu. Nàng suýt lái xe vượt đèn đỏ vì mải nghĩ ngợi lan man. Nàng vừa bước vào nhà thì điện thoại reo, giọng con trai rụt rè ở đầu dây:
– Con xin lỗi mẹ, sáng nay con nói lăng nhăng làm mẹ bực nanmình.
Giọng nàng vui vẻ:
– Mẹ phải xin lỗi con ấy chứ. Mẹ nóng quá. Con nói đúng
chứ có gì là lăng nhăng đâu. Mẹ sẽ nghe lời con quên hết
chuyện buồn. À, con nói với bác Văn, mẹ sẽ dẫn một người
bạn ở Cali về theo dự đám cưới với mẹ cho vui. Con không
cần gì nói với bố hết. Cứ đế ông ấy tự nhiên. Mẹ nghĩ gặp ông
ấy cũng là một điều hay vì mẹ cũng chưa có cơ hội biết mặt vợ
mới của ông ấy.
Tuấn ngạc nhiên về sự thay đổi của mẹ, tuy nhiên chàng
cũng tìm cách nói cho mẹ vui lòng.
– Mẹ đừng thèm đế ý. Bà ta thua xa mẹ về đủ mọi thứ.
Nàng cười thành tiếng cho con trai yên tâm:
– Con yên trí, mẹ không buồn mà cũng chả đế ý gì nữa đâu,
mẹ tin số mệnh cả con ạ. Nghĩ kỹ lại thì một phần cũng lỗi ở
mẹ. Đàn bà đảm đang, thông minh quá chưa chắc đã là điều
hay, nếu mình không biết tế nhị. Mẹ đâu biết sống với mẹ, bố
nhiều mặc cảm như vậy. Cái gì lo được trong nhà thì mẹ cố lo
hết cho bố mày nhàn, ai dè ông ấy lại cảm thấy thua kém mẹ.
Từ cái chuyện xử dụng computer cũng là mẹ chỉ cho bố.
Chính mẹ là người mua tặng bố cái computer làm quà tết. Ai
ngờ mẹ đã vẽ đường cho hươu chạy. Không có mẹ làm sao
ổng biết Internet với Email để mà tán gái. Số hết con ơi! Khi
đi mua cái computer làm quà tết cho bố, mẹ có bao giờ ngờ
mẹ đã rước tai họa vào người.
Tuấn vừa thương mẹ vừa buồn cười. Chàng khôi hài:
– Mẹ không nghe người ta vẫn diễu “giầy dép còn có số nói
gì con người!”
Nói chuyện với con xong nàng thấy thật thoải mái. Nàng
bước ra vườn tưới mấy luống hoa. Khi nhìn thấy vài nụ hoa
xinh xắn mầu hồng mới xuất hiện trên cành đào khẳng khiu
cằn cỗi, nàng chợt nhớ mùa xuân đã đến. Nàng cảm thấy tâm
hồn mình cũng thay đổi như cành đào. Bắt đầu hồi sinh và yêu
đời trở lại.
Nhìn xung quanh nàng thấy cảnh vật như tươi thắm và linh
động hẳn lên. Nàng nhớ đến lời khuyên của bà xếp người Mỹ
trong sở “Living well is the best revenge”. Nàng mỉm cười nhận
thấy câu nói của bà ta thật chí lý. Nàng nghĩ tới giây phút sẽ gặp lại người chồng bội bạc ở tiêc cưới, chắc chắn ông ta sẽ vô cùng ngạc nhiên khi thấy nàng xuất hiện với mái tóc ngắn trẻ trung và khuôn mặt tươi cười rạng rỡ