Tiểu sử:
Tên thật: Nguyễn Thị Kim Loan
Sinh ngày: 17 tháng 8 năm 1966
Bút hiệu: KimLoan – Hồng Đào
Là cô giáo tiểu học
Vượt biên qua Thailand cuối năm 12, 1989, ở Thailand 4 năm
Định cư ở Canada từ 1994 đến nay
Em yêu thích đọc sách, nghe nhạc từ khi mới lớn, nên cũng …mộng mơ viễn vông một thời tuổi trẻ.
Sách đã xuất bản:
1. Mùi Hương Cũ (2014), truyện và thơ
2. Buồn Vui Đời Tỵ Nạn (2017), truyện và thơ
Previous
Next
Kính mời quý vị nhấn vào những tựa đề dưới đây để thưởng thức các tác phẩm văn xuôi của văn thi sĩ KIM LOAN
Trang thơ của Kim Loan
TÌNH ĐẦU TÌNH ĐAU
(Cảm xúc từ một câu chuyện có thật- Tình Tỵ Nạn)
Em mười tám và anh hai mươi
Chúng mình đã như đũa có đôi
Trại tỵ nạn khiến xui gặp gỡ
Cả anh và em tình đầu đời
Chợ Lào là nơi chốn hẹn hò
Bên đời tỵ nạn những buồn lo
Hàng cây phượng vĩ trưa bóng mát
Hay buổi chiều nào chợt đổ mưa
Hai đứa vẫn hồn nhiên mơ nhiều
Chỉ thấy quanh mình một chữ yêu
Chỉ mong mỗi ngày qua thật chậm
Từng phút từng giây mình có nhau
Cơm gạo cao ủy nuôi em lớn
Nắng gió Thailand, anh trưởng thành
Buồn vui theo tháng ngày gian khó
Tưởng như không bao giờ cách ngăn
Anh đậu thanh lọc nhiều mộng ước
Em mịt mờ chẳng biết tương lai
Vì đâu số phận lại oan nghiệt
Dang dở đường tình, mộng chia hai
Chiều tiễn anh đi, lệ em rơi
Chỉ nhìn nhau không nói nên lời
Vẫy tay chào, mà như níu lại
Nhưng em không giữ được anh rồi
Đường ra phi trường anh chơi vơi
Nặng trĩu hành trang nhớ một người
Chuyến bay nửa đêm, anh thao thức
Biết em cũng chưa ngủ, em ơi…
Máy bay dừng ở Đức nghỉ chân
Xứ lạ lạnh lùng, anh bâng khuâng
Lang thang tìm mua tấm postcard
Gửi về em nỗi nhớ trào dâng
Đến Toronto mùa đông lạnh
Tuyết trắng rơi ngập cả hồn anh
Trại tỵ nạn vẫn còn hơi ấm
Anh mang theo suốt cuộc hành trình
Những lá thư đầu nhiều nhung nhớ
Đong đầy tình anh từ phương xa
Kỷ vật anh trao, em cất giữ
Theo em hồi hương về quê nhà
Hai cuốn album (anh nhớ chưa?)
Mua ở Chợ Lào (hình đôi ta…)
Và thêm những tấm hình anh gửi
Có Ngũ Đại Hồ, thác Niagara…
Anh đứng đó, bên trời gió nổi
Bơ vơ giữa đường phố thênh thang
Sao gió không là cây cầu nối…
Sao gió không đưa em bên anh?!
Rồi càng ngày anh càng vắng thư
Chẳng thấy hồi âm, em vẫn chờ
Xa mặt cách lòng, đời là thế
Anh chẳng khác gì thiên hạ kia!
Lời yêu anh viết vẫn còn đây
Bao năm màu mực vẫn chưa phai
Tờ thư em giữ làm kỷ niệm
Dù lời anh hứa theo gió bay
Thời gian trôi qua, em đã quen
Quên một bóng hình, một cái tên
(Dẫu đôi lúc có người nhắc đến…
Giận hờn, em khóc…một mình em)
Chuyện tình xưa đã là quá khứ
Anh và em sông chảy ngược dòng
Ngàn lời xin lỗi còn chưa đủ
Khoả lấp trong em vết thương lòng
Thôi thế là mình đã mất nhau
Bóng chim tăm cá biết ở đâu
Nếu anh nhớ đến thời tị nạn
Anh có nhớ em, một tình đau ?!
KIM LOAN
(Edmonton, Canada)
MÙA ĐÔNG ĐẦU TIÊN
(Cho Ottawa thân yêu..)
Ngày đầu tiên tôi đến Ottawa
Thủ đô Canada hoàn toàn xa lạ
Một căn chung cư, một hồn bé nhỏ
Ở ngoài kia mùa Đông mới bắt đầu
Tôi đã chờ mong điều này từ lâu
Rời trại tị nạn đến miền đất lạ
Những người vượt biên cuối mùa nghiệt ngã
Khắc khoải chờ đậu thanh lọc, định cư
Vừa đặt chân lên đất nước tự do
Tôi đã khóc mừng vui như đứa trẻ
Nhưng bất chợt lạnh vì một cơn gió
Lòng tôi đau se sắt nỗi nhớ nhà
Những cơn gió mang hơi lạnh đầu mùa
Làm cho những người đang yêu xao xuyến
Khung cửa sổ còn đợi nhau, chưa khép
Ai sẽ qua làm ấm một buổi chiều?
Tôi đến đây không có một tình yêu
Không người thân, không bạn bè. Bỡ ngỡ…
Mùa Đông theo tôi vào nơi phòng trọ
Lại nhớ nhà thao thức lạnh suốt đêm
Tôi làm quen với mùa Đông đầu tiên
Áo khoác trên vai, ngại ngùng ra phố
Thành phố lạ, những tên đường không nhớ
Và mùa Đông thì dài đến vô cùng
Tuyết trắng xóa cả trời đất mênh mông
Món qùa tặng dành cho người mới đến
Suốt mùa Đông tôi như con mèo ốm
Nằm co mình chờ nắng ấm mùa Xuân
Thời gian trôi, mùa Đông qua bao lần
Thành phố thân thương quen tên quen lối
Nhưng căn chung cư Ottawa ngày ấy
Mùa Đông đầu tiên vẫn nhớ trong đời!
KIM LOAN
BÀI THƠ TÌNH YÊU
Tôi viết cho người bài thơ Tình Yêu
Dù chúng mình chưa bao giờ hò hẹn
Người đã cho tôi rất nhiều kỷ niệm
Tuổi học trò áo trắng đẹp mộng mơ
Người thường chép tặng tôi những câu thơ
Của ai đó cũng làm tôi xao xuyến
Hoặc bài hát mà tôi chưa hiểu hết
Lời thật buồn: “Tôi Đưa Em Sang Sông”
Những buổi tối người đến nhà, bâng khuâng
Trời vào hè tiếng ve kêu rả rích
Mình cùng nghe bản nhạc ngoại yêu thích
Giải nghĩa từng câu: “No Woman No Cry”
Năm học cuối cùng, ước vọng tương lai
Mùa thi đến, chưa chia tay đã nhớ
Người chăm chút nấu nồi chè đậu đỏ
Mời tôi ăn, mang may mắn vào đời
Rồi ngày tan trường, mỗi đứa một nơi
Trên bục giảng tôi làm cô giáo trẻ
Đâu hiểu được tâm tư người bạn cũ
Đang nồng nàn ôm ấp một tình câm
Bài hát năm xưa, nhạc sầu mênh mông
Không có ai cùng nghe, cùng chia sẻ
Người miệt mài với giảng đường, sách vở
Mà thời gian vẫn cứ lặng lẽ trôi
Và người ra trường, tỉnh lỵ xa xôi
Những phiên trực đêm một mình thức trắng
Khói thuốc, cà phê, hồ sơ bệnh án
Còn mơ màng một hình bóng trong tim
Chuyến phà cuối năm gió lạnh màn đêm
Người khách phương xa trở về thành phố
Bước chân lang thang, lạc qua xóm nhỏ
Chẳng biết có còn ai đợi ai mong…
Thương sao không nói để tình long đong?
Tôi đã có giấc mộng đời phía trước
Người đến tìm tôi một chiều mưa ướt
Vào quán cà phê tâm sự đầy vơi
Khi tiễn nhau về mưa đã ngừng rơi
Chợt ấm lại bàn tay người vuốt tóc
Hiểu ra muộn rồi, lòng tôi muốn khóc:
Hai đứa mình vừa lỡ một chuyến tàu
Người hẹn trở lại thăm tôi lần sau
Tôi đã vượt biên, không lời từ giã
Nếu dòng sông đời còn trôi muôn ngả
Đừng trách gì nhau những chuyện hợp tan!
Edmonton, Canada
KIM LOAN