Cuối Cùng Tháng Tư Nguyễn Thị Thanh Dương

CUỐI CÙNG THÁNG TƯ.

Ngày 28 tháng tư 1975

 Quân trường Trung tâm huấn luyện Quang Trung vẫn đang cắm trại , chồng tôi chưa về, nhưng trước khi đi anh đã bảo tôi ở nhà có gì thì theo cha mẹ và các em để đùm bọc lẫn nhau. Gia đình cha mẹ tôi ở gần  nên hai nhà như một.

Cha tôi cũng đang “cắm trại” tại phủ thủ tướng. Ông là cảnh sát viên an ninh ở đó.

Từ sáng đến giờ những tiếng súng to súng nhỏ vẫn thỉnh thoảng vang rền khắp thành phố, hình như cộng quân sắp tràn vào Sài Gòn.

Chị em tôi bàn bạc phải chia ra chạy nạn kẻo chết chùm cả đám vì pháo kích của việt cộng từ phía An Phú Đông sang phi trường Tân Sơn Nhất phải đi qua hướng xóm mình. Tôi sẽ mang con và dắt theo mấy đứa em lên ngã bảy ở nhờ nhà gia đình anh chồng.

Mấy đứa em còn lại sẽ ở nhà với mẹ tôi.

Thuê được chiếc xe xích lô máy với giá cả đắt đỏ. Con nhỏ, ba đứa em cũng còn nhỏ, tuổi từ 12, 9 và 6. Chúng thích thú giành nhau chỗ ngồi trên xe dưới xe và…sung sướng ngắm cảnh phố phường xe chạy qua cứ y như đang được chở đi du ngoạn.

Đưa được “ phái đoàn” con em đến nhà anh chồng ở quận 10 . Thở phào nhẹ nhỏm tôi vào nhà thấy vắng vẻ, ngạc nhiên hỏi mẹ chồng gia đình anh chị K.  đâu thì bà thểu não:

–          Con đến đây làm gì, gia đình anh K  cũng vừa đi xuống nhà con…tị nạn. Ở đây nghe đạn pháo rầm rầm sát bên tai sợ lắm con ơi…

Tôi hoảng sợ:

–          Trời ơi, ở đây cũng bị pháo kích nhiều hả mẹ? con cứ sợ chỗ con ở nên xuống đây lánh nạn. Ai ngờ…

–          Anh con nghe người ta nói Việt Cộng tiến vào thủ đô Sài Gòn từ cửa ngõ Phú Lâm. Họ pháo kích phòng thủ mở đường nên sợ quá phải đi…

Thế là chỉ vì sợ hãi mà người ta chạy quanh chạy quẩn. Biết nơi nào bình an khi miền Nam Việt Nam đang trong cơn hấp hối này??

Tôi buồn bã nhìn mẹ chồng và hỏi sao bà còn ở đây một mình thì bà nói:

–          Mẹ ở lại trông nhà, loạn ly này đi hết thì thành nhà hoang không chủ sao.

Thôi thì đã trót đến đây phải ở lại đây. Mẹ con, chị em tôi ngủ lại tại nhà với mẹ chồng tôi. Cả ngày rồi đến đêm vẫn nghe đạn pháo ầm ĩ  tôi trằn trọc không ngủ được và tự hỏi giờ này gia đình người anh chồng đang tạm trú lánh nạn ở nhà tôi có ngủ ngon giấc không?

Sáng sớm tôi lại quyết định đưa “phái đoàn” nhà mình “hồi hương” về Hạnh Thông Tây, Gò Vấp. Có khi còn an toàn hơn nếu cộng quân tấn công vào từ Phú Lâm.

Khó khăn lắm mới vẫy được một chiếc xe taxi, ông tài xế đòi giá bao nhiêu tôi cũng đồng ý miễn là được trở về nhà. Lũ trẻ lại được hốt lên xe, con và em nhỏ níu áo tôi ríu rít đòi hỏi:

–          Mẹ ơi con đói bụng..

–          Chị ơi, mình ra phố ăn phở không?

Tôi không có thì giờ mà giải thích, chỉ…năn nỉ:

–          Minh về nhà rồi tính.

Xe chạy ngang qua bến cảng Sài Gòn thì phải đi chậm lại vì cả một đám đông vẫn đang nhốn nháo ngơ ngác đứng đầy đường. Có lẽ họ đang tiếc con tàu đã rời bến. Nhiều thứ như xe cộ, đồ dùng đắt giá nằm ngổn ngang bừa bãi trên bờ chắc chủ nhân không thể mang theo lên tàu đành bỏ lại….

Tôi nghiệp ông tài xế taxi, thời khắc sống chết cuối cùng của tháng Tư mà ông còn chạy xe kiếm tiền hoặc là ông quá lạc quan hoặc là ông quá nghèo khổ vẫn cần tiền để sống. Giá mà ông ra lượm đại chiếc xe gắn máy vô chủ đẹp đẽ nào đó đang nằm trên bến tàu, đáng giá hơn biết bao lần cuốc xe chở gia đình tôi từ Ngã Bảy về Hạnh Thông Tây quận Gò Vấp.

Tôi cũng ngẩn ngơ nhìn ra bến sông, nếu tôi đi ngang qua đây, ra đến bến tàu sớm hơn, tôi có bước xuống tàu không?

Khi về đến nhà thì gia đình ông anh chồng tị nạn đêm qua cũng…ân hận khi xuống nhà tôi vì suốt đêm nghe tiếng súng từ phía An Phú Đông vọng về. Thế là nhân tiện anh thuê xe taxi này để gia đình anh trở lại nơi tôi vừa trú ẩn. Một cuộc trao đổi…ngoạn mục.

Đến trưa thì chồng tôi về. Anh nói quan quân ở trung tâm huấn luyện Quang Trung tan hàng rã đám rồi. Trên đường từ Quang Trung về nhà anh thấy những người lính đã cởi bỏ quân phục vứt đầy đường, những đám rác gồm quân dụng quân trang hay bất cứ giấy tờ, vật liệu gì liên quan đến Việt Nam cộng Hòa và Mỹ đang bị đốt cháy cho thành tàn tro. Anh đã bơ vơ lạc lỏng với quân phục huấn luyện viên về tới nhà an toàn là may.

Cả nhà đầy đủ, chỉ còn thiếu bố tôi. Chẳng biết giờ này ông làm công việc gì ở phủ thủ tướng  khi mà từ thủ tướng tới các thuộc cấp chắc chắn đều đã di tản. Hay bố bị Việt Cộng …bắt vì tưởng ông là một nhân  vật cao cấp còn chậm chân ở lại?

May quá đến chiều tối thì bố tôi về nhà, ông bình thản kể:

–          Mấy ngày ở phủ thủ tướng bố và các nhân viên còn lại ..…làm chủ nhân cả phủ thủ tướng đấy nhé, vì các ông lớn đi hết rồi, bố tha hồ uống các loại rượu ngon đắt tiền mà thủ tướng từng dùng để tiếp khách.

–          Bố không sợ bị Việt Cộng tấn công sao?

–          Nếu sợ thì bố đã lên máy bay rời khỏi Việt Nam rồi. Máy bay trực thăng đáp xuống nóc phủ thủ tướng để đón mọi nhân viên, bố từ chối vì không thể đi một mình khi vợ con còn ở lại.

Tôi đã hiểu tâm trạng bố, y như tâm trạng tôi sáng nay đi ngang qua bến tàu Sài Gòn. Giá có thể bước xuống tàu chắc tôi cũng không dám vì còn mẹ và các em, còn chồng kẹt trong trại chưa về.

Thế là sau ngày 30 tháng tư 1975

Ai may mắn đi thoát khỏi Việt Nam.

Ai tan nát nhà cửa, chia lìa người thân.

Ai còn ở lại.

Gia đình tôi không biết may hay rủi, không sứt mẻ gì cả, đoàn tụ cả nhà. Ở lại Việt Nam để rồi sau đó  bắt đầu một cuộc sống mới xã hội chủ nghĩa đầy bất công, gian nan vất vả, đắng cay tủi hờn. Chồng đi tù cải tạo, bố bị bắt vì hàng xóm xấu bụng chỉ điểm ông là “mật vụ” cảnh sát viên đi làm toàn mặc thường phục. Mẹ tôi mất 1975 vì bệnh viện thiếu bác sĩ, thuốc men. Con tôi sau này đi học bị phân biệt lý lịch….

Tôi không bao giờ quên một khoảng đời đen tối ấy.

Nguyễn Thị Thanh Dương.

( April. 09, 2020)

April 10, 2020