– Con nói rồi, mẹ làm ơn đi! Nếu mỗi lần gặp con mẹ cứ mãi chì chiết về Mariana, con sẽ chuyển qua hãng khác và dọn khỏi Cali, mẹ sẽ không bao giờ gặp lại con đâu.
Thằng Paul nói xong đóng cửa cái rầm rồi ra lái xe chạy vút đi, bỏ mặc Bà Chánh đứng sững sờ. Nhìn những món bánh trái chuẩn bị cho ngày giỗ ông nội Paul vào cuối tuần, bà lắc đầu ngao ngán. Nếu vợ thằng Paul là người Việt, giờ này nó sẽ phụ bà gói bánh, làm xôi chè, giò thủ…Vợ chồng bà vất vả nuôi thằng Paul khôn lớn ăn học thành tài vậy mà giờ nó đành trở mặt.
Tình mẹ con của bà và Paul rạn nứt mấy năm nay chung quy cũng tại con nhỏ Mễ đó. Bà biết, sống trên đất nước Hiệp Chủng phải hòa đồng cùng tất cả mọi người, vì bà từng làm việc trong hảng Mỹ tiếp xúc với đủ mọi sắc dân. Mỗi lần có ai xầm xì phê phán những cuộc hôn nhân “ngoại chủng” bà đều tỏ vẻ phản đối, chê người ta là lạc hậu.
Nhưng đó là chuyện thiên hạ. Thằng Paul là con trai độc nhất của bà. Từ lâu bà thèm có một cô dâu người Việt để mẹ con hủ hỉ, mua sắm nấu nướng cùng nhau. Bà đã gửi mua bộ áo dài cưới truyền thống Việt rất đẹp vì lời hứa làm sui với bà bạn Hinh. Không ngờ nó lại rinh về nhà cô gái Mễ. Bà Chánh chê con gái Mễ “ngực bự mông to” quanh năm suốt tháng chỉ lo ăn rồi …đẻ. Bà sợ cô này cứ sồn sồn năm một, thằng con bà sẽ phải tậu một chiếc xe van trên sắp đầy những chiếc car-seat, mỗi khi ra đường thằng út của bà sẽ phải cong lưng đẩy chiếc xe chất đầy con nít, mắt thì láo liên trông chừng những đứa chạy nhảy chung quanh. Khổ thân cho thằng bé!
Bị mẹ chống đối, thằng Paul tự kết hôn rồi dọn ra ngoài. Bà Chánh giận quá cỡ, cả khi thằng cháu đích tôn Mike ra đời bà vẫn không thèm đếm xỉa tới. Có người nói bà làm quá sẽ mất luôn thằng con và đứa cháu nội, nhưng bà tin rằng “lá rụng về cội” chứ không chạy đi đâu. Chợt nhớ hồi sáng trước khi đi làm ông Chánh có nói tối nay ông muốn ăn cháo gà. Bà mở tủ lạnh lôi ra con gà đi bộ rửa sạch bỏ vô nồi luộc. Gà vừa sôi thì chiếc điện thoại bàn bỗng reo inh ỏi. Bà Chánh nhất máy lên, nghe cái giọng chói lói của bà Hinh:
– Này! Mua vé số đi bà! Tối nay xổ Powerball đó!
– Bà rủ lộn người rồi! Bà Chánh cười lớn. Cái bà bạn này thật ngộ, hôm nay uống lộn thuốc hay sao mà lại nhè cái người từ khi qua Mỹ chưa hề biết mặt mũi con số lô tô thế nào mà rủ. Bà định gát máy thì giọng bà Hinh bên kia bỗng cuống quýt:
– Chờ đã! Bữa nay số xổ to kinh khủng, lên đến hơn tỷ rưỡi lận bà ơi! Điều này rất hiếm khi xảy ra, nên người ta kéo nhau đi mua rần rật. Nghe lời tôi thử một lần đi! Bà chưa bao giờ mua, biết đâu hôm nay Thần Tài gõ cửa đó!
Bà Chánh chưa kịp nói gì, bà bạn đã bắt đầu thao thao bất tuyệt. Nào là chỉ bỏ hai đồng bạc lẻ, may ra ông bà ông vải thương mà “ị” lên đầu lên cổ một phát sẽ có hàng tỷ đô la vào nhà. Rồi thì là khi thành triệu phú bà sẽ đi làm từ thiện thả giàn, xây chùa, cất nhà thờ…Đặc biệt nếu trúng số mà chia cho người bên Việt Nam cũng sẽ được chính phủ Mỹ cấp visa qua đây lãnh.
Bị bà Hinh thuyết một hơi, bà Chánh bắt đầu nao núng. Bà ấy nói cũng đúng, tại sao
mình không thử một phen. Chỉ bỏ vài đồng mà biết đâu, ừ, biết đâu ông Thần Tài viếng thật. Con số tỷ rưỡi đô la làm cho máu đánh đề trong bà Chánh trổi dậy. Ngày xưa ở Việt Nam bà từng là vua số đề, cho đến khi vỡ nợ. Bà lén ông Chánh thế chấp cả ngôi nhà mà vẫn không đủ trả, cuối cùng bà đâm quẩn tính rủ sạch nợ đời bằng một mảnh dao lam, may số bà chưa hết. Sự nghiệp tan tành nhưng ông Chánh vẫn tha thứ. Và từ đó bà thề không sờ mó đến cờ bạc nữa.
Nhưng mua lô tô không phải như đánh số đề. Bà Chánh tự an ủi một cách rất thông minh.
Đánh đề mà thua thì làm giàu cho bọn nhà cái, còn mua lô tô sẽ ủng hộ kiến thiết quốc gia Hoa
Kỳ, tổ quốc đã cưu mang bà và gia đình mấy chục năm nay. Nghe nói chính phủ đóng thuế rất
cao những vé trúng. Bà Chánh nghĩ tới đó bỗng ngập ngừng:
– Ừa! Nghe cũng… có… lý đó, chắc là tôi phải thử một lần bà ơi!
– Có thế chứ! Tiếng bà Hinh cười hinh híc một cách đắc thắng bên kia đầu dây. – Vậy thì đi mua ngay đi, sắp xổ rồi đó! Bà ra vẻ thành thạo: – Đến đó bà có thể kêu người ta cho máy chọn, hoặc bà tự lựa năm con số từ 1 đến 69 cho hàng banh trắng, và một con từ 1 đến 26 cho trái banh đỏ độc đắc Powerball. Bà chọn rồi ghi sẵn ra giấy, hỏi người ta bày cho mà cà vào vé số. Nếu trúng nhớ chia cho tôi với nghe chưa!
– Chắc chắn rồi! Bà Chánh cười to sởi lởi. Tiền tỷ mà vào nhà, việc gì lại không dám hứa. – Để tôi chạy ra tiệm tạp hóa gần đây mua một vé. Bà gát máy rồi vội vã đi lấy áo khoát.
Đột nhiên bà nhớ, hồi tối nằm mơ thấy một con rồng ngũ sắc bay lượn trên trời rồi phun nước xuống ngập tràn cả thành phố. Mắt bà sáng lên, phải rồi, có nước là có lộc. Bà lẩm bẩm. Trước kia bà là “chuyên gia” bàn đề, bàn chiêm bao, và không ít lần bà bàn trúng phóc. Bà sạc nghiệp chỉ vì những lần bàn trúng thì bà mua ít mà những lần tính trật lất thì lại đánh nhiều. Mặc áo xong bà Chánh ra ngoài, nhìn đồng hồ thấy hơn bốn giờ chiều. Sau lần bị phá sản, ông Chánh rất ghét chuyện số má, cờ bạc, không bao giờ ông đi đánh bài, dù chỉ mua vài đồng lô tô, ông mà về thì hỏng chuyện. Bà chụp cây viết ghi mấy “con đề” vừa nghĩ vào tờ giấy lịch rồi xé cái rẹt, dập cửa lại sải bước ra ngoài, lòng tràn trề hy vọng. Bà ra tới sân trước thì cái cel phone reo.
– Bà đi rồi hả? Bà Hinh hớt hải. – May mà bà đem cel phone theo! Rồi bà nói luôn một hơi không kịp thở: – Nè, muốn cho chắc ăn bà phải chạy xe qua thành phố gần bên mua số ở cái tiệm tạp hóa may mắn, tôi sẽ nhắn địa chỉ cho bà và nhắn mấy con số nhờ bà mua thêm dùm tôi, vì tôi đi không kịp. Con tôi nó nói, từ chỗ bà qua đó khoảng chừng hai chục phút lái xe, bây giờ đi vẫn còn kịp chán. Tiệm này hên lắm! Đã năm lần bán trúng lô độc đắc cho khách hàng rồi, báo đăng đầy rẫy. TV hiện giờ chiếu đi chiếu lại cho coi người ta sắp hàng dài chờ mua, và nhiều người ở tiểu bang xa cũng bay qua Cali tới cái tiệm đó mua lấy hên.
Bà Chánh nghe vậy thì rạo rực trong lòng. Chịu khó lái xe đi xa một chút nhằm nhò gì. Khi còn làm hảng mỗi ngày bà phải lái xe trên đường cao tốc cả giờ, nhiều khi kẹt xe kéo dài hai ba tiếng cũng đâu có sao. Bà vội vã ra xe nổ máy, bấm vào GPS đia chỉ bà Hinh nhắn và dọt lẹ.
Buổi chiều mùa đông trời âm u, sương mù bãng lãng phủ lên những hàng cây trơ xương dọc hai bên xa lộ I-880. Nhưng bà Chánh lại cảm thấy như bầu trời đang sáng sủa một cách kỳ lạ. Bà hình dung trước mắt tấm vé số tượng trưng một tỷ rưỡi đô la to bằng cái mặt bàn, bà và ông Chánh mỗi người cầm một đầu, cười toét miệng chụp hình như bà từng thấy trên TV. Rồi bà liên tưởng đến việc sẽ làm gì với số tiền khổng lồ đó. Một trời ước mơ toan tính hiện ra trong đầu bà, kể cả việc chia cho bà chị nghèo bên Việt Nam để bà qua Mỹ lãnh, hoặc ở lại định cư.
Chỉ sau hai chục phút bà Chánh đã tới nơi. Bãi đậu xe rộng thênh thang mà đầy kín, bà phải chạy quanh hồi lâu. Đậu xe xong bà tất tả chạy ra sau lưng tiệm để sắp hàng. Người ta tiếp tục kéo đến, chỉ trong nháy mắt cái đuôi sau lưng bà đã kéo ra dài ngoằng cả một góc phố.
Viễn ảnh tỷ rưỡi đô la khiến cho tâm tình người ta thoải mái. Ai nấy cười nói trao đổi râm ran như thể quen biết nhau tự khi nào. Nhiều bác tài đang dừng đèn đỏ nhấn còi inh ỏi, vẩy tay chào đoàn người rồng rắn, và hô to “Good luck!” Trước cửa, số người mua xong liên tục nối đuôi bước ra, thì cuối hàng người ta lại tấp nập nhập vào, như thể cái đoàn người này chẳng nhúc nhích tý nào hết. Một vùng huyên náo, kẻ bê bữa ăn chiều vừa đi vừa nhai, người cầm nước giải khác, đồ tráng miệng sau khi xong bữa tối. Phóng viên nhà báo, Radio, đài truyền hình mang máy lượn qua lượn lại chụp hình, quay phim, phỏng vấn.
Chờ lâu thấy chán, một phụ nữ Philippines quay qua bắt chuyện với bà Chánh. Bà và hai ông bạn từ Canada bay qua San Jose thuê xe đến đây. Chịu khó đi xa biết đâu may mắn tới, bà ấy nói. Đang tán chuyện, bà Chánh chú ý tới một cặp vợ chồng người Mễ. Trên chiếc xe đẩy đôi là hai đứa bé tay ôm bình sữa. Bốn đứa khác, lớn nhất khoảng sáu tuổi, bé nhất độ lên hai, đang rượt đuổi nhau chạy nhảy loi choi. Chúng hết va vào người này lại đâm sầm vào người kia. Ông bố trẻ liền miệng la con bằng thứ tiếng Tây Ban Nha nghe giòn rụm, nhưng bọn nhóc thì chả thèm đếm xỉa gì đến lời của bố. Người mẹ đứng im lìm, như thể đám nhóc đó chẳng liên quan gì đến cô ta, mặc cho những người đang sắp hàng tỏ ra rất khó chịu.
Bà Chánh bỗng cảm thấy tim nhói đau khi nghĩ đến thằng Paul. Bà lắc đầu nhìn cặp vợ chồng Mễ với bầy con nít lăng xăng trước mặt. Thằng con bà chắc rồi cũng sẽ có cái cảnh này. Bà cảm thấy mình đã làm đúng khi phản đối cuộc hôn nhân của nó. Thật là khổ thân cho thằng Paul. Nếu kỳ này trúng độc đắc, bà sẽ điều đình, cho Mariana một số tiền lớn để Paul bắt thằng cháu nội quay về với bà. Bằng không bà sẽ chẳng cho chúng một xu.
Nhích lên từng bước, cuối cùng bà Chánh cũng đến được trước cửa tiệm. Bà tròn mắt nhìn hàng người từ ngoài cửa rồng rắn qua các kệ hàng hóa, quanh quẹo ra sau nhà kho rồi vòng lại tới trước cửa, nơi các nhân viên đang bán vé. Người nào người nấy trên tay cầm cả nắm tiền và những tấm vé, mặt mũi ai cũng hân hoan phơi phới như thể sắp trúng số đến nơi. Trên trần treo đầy các tấm bảng quảng cáo và những tấm vé trúng độc đắc do tiệm này bán ra trước đây.
Bốn nhân viên tại bốn quầy thâu ngân tất bật tay thu tiền, tay lấy vé, ấn vào máy rồi in vé ra, rất là nhanh nhẹn. Bà Chánh cũng rút lấy một tấm vé trống cho bà và vé nữa cho bà Hinh. Bắt chước người ta, bà lấy bút chì cà vô mấy con đề đã chọn. Bà loay hoay xong năm con số, sắp sửa cà số Powerball, bỗng chiếc điện thoại trong túi bà reo inh ỏi. Chết rồi, chắc ông Chánh kiếm. Bà lấy điện thoại ra coi, hú hồn không phải. Giờ này còn sớm, nửa tiếng nữa ông ấy mới về.
– Hey! You đang ở đâu vậy? Giọng nói hối hả của Mary người hàng xóm Mỹ cạnh nhà. – Alam khói nhà bà báo động hú vang trời. Về nhanh lên kẻo người ta gọi cứu hỏa đó!
– Trời ơi! Chết tôi rồi! Con gà luộc! Bà Chánh thét lên thảng thốt giữa đám đông. Bà vất
vội hai tấm vé số rồi vừa nói xin lỗi vừa xô đẩy vẹt dòng người chạy bổ ra ngoài. Bà đã quên tắt cái bếp luộc gà! Nếu về không kịp sẽ cháy nhà chứ chẳng phải chơi.
Phóng lên xe, bà Chánh nổ máy rồi nhấn ga chạy thục mạng. Không biết sự nhanh nhẹn từ đâu ra mà bà luồn lách chạy ào ào, vượt lane này, đổi lane kia, mặc kệ người ta nhấn còi inh ỏi, bà luôn miệng khấn thầm cho con gà đừng bốc cháy. Bà Chánh “tả xung hữu đột” trong nháy mắt đã ra tới freeway. Phóng xe như bay chừng hơn mười phút nữa thì bà về đến gần nhà. Nhưng bà bỗng hốt hoảng kêu lên:
– Trời đất ơi! Tiêu rồi!
Nhìn từ xa, bà thấy đèn màu nhấp nháy của xe cứu hỏa và xe cảnh sát sáng rực cả một vùng nơi xóm nhà bà, và có những làn khói từ phía trong tỏa lên. Bà run rẩy nhấn mạnh chân ga.
Ngờ đâu, một chiếc xe thể thao mui trần tỏa ra thùng thùng tiếng nhạc giật gân trước mặt bà bỗng dưng chậm lại, rồi nhảy dựng trong tư thế ngựa phi nước đại. Hai bánh trước nó chồm lên khỏi mặt đất, dựng đứng, hai bánh sau trụ lại rồi phóng tới, giật lùi, lại phóng tới, giật lùi theo điệu nhạc. Người tài xế ôm vô lăng cũng lúc lắc nhún nhẩy theo mỗi động tác phóng lên hạ xuống của chiếc xe, ra điều khoái chí lắm.
Bà Chánh kêu trời. Đường chỉ có một lane, bà đành liều nhấn ga bẻ tay lái lách khỏi lằn vàng sang lane ngược chiều, vượt qua mặt chiếc xe giật gân, trong bụng rủa thầm đồ quỷ sứ.
Không ngờ việc này làm cho gã tài xế trên chiếc xe thể thao nổi điên. Hắn đang diễn trò thật oách mà có người dám ngang nhiên vượt mặt. Hắn rú ga ầm ầm đuổi theo bà Chánh, cũng vượt lane ngược chiều rồi thắng gấp khi tới trước đầu xe của bà.
Bà Chánh chỉ kịp nhìn thấy hàm răng trắng ởn trên một bộ mặt đen thùi lùi khi chiếc xe
thể thao vượt qua cùng tiếng chưởi thề giận dữ, “Stupid mother!”– Con mẹ ngốc! – trước khi bà
thắng gấp. Chiếc xe của bà Chánh giật mạnh, xoay vòng rồi ủi đánh rầm vào cái trụ nước bên lề
đường. Túi không khí phía bên tài xế bung lên, trong lúc chiếc xe thể thao tà tà thẳng tiến rồi quẹo phải trước khi gặp đám chữa cháy…
***
Bà Chánh tỉnh lại trong bệnh viện. Mở mắt ra, ngoài màu trắng của trần nhà, bà thấy lố
nhố nhiều khuôn mặt cúi xuống, trong đó có mấy người y tá, ông Chánh, và thằng Paul.
– Oh! Mom đã tỉnh! Tiếng Paul reo lên. – Bây giờ mẹ thấy thế nào?
Bà chưa kịp trả lời thì ông Chánh hỏi:
– Bà nấu ăn sao lại bỏ đi đâu vậy? Đi sao không tắt bếp? Sém chút nữa thì tiêu cả rồi!
Bà Chánh làm thinh, mặt mày đỏ bừng một cách lúng túng. Nhất định bà phải dấu biến, không thể cho mọi người biết chuyện bà đi mua vé số Powerball. Thay vào, bà kể cho ông Chánh và Paul nghe chuyện tên tài xế da màu đã chơi trò biểu diển và ép bà phải thắng gấp gây tai nạn.
– Trời ơi! Tôi đã nói bà nhiều rồi. Ông Chánh la. – Mỗi khi ra ngoài, đừng bao giờ đụng chạm tới ai dù chuyện ấy quái lạ đến cỡ nào. Báo chí từng đưa tin, có trường hợp thấy người ta ăn mặc dị kỳ ngoái cổ lại nhìn, mà họ chạy theo đến tận nhà rồi bắn chết, sao bà không nhớ!
Lát sau bác sĩ cho biết bà Chánh ngất đi vì sức đập của Air Bag, ngoài ra không hề bị thương tích gì nên ông Chánh đưa bà về. Paul cũng lái xe chạy theo.
Bà Chánh dừng lại trước sân, nhìn những dòng nước cứu hỏa còn chảy lênh láng từ trong nhà ra ngoài đường. Cảnh tượng tan hoang như vừa trải qua một trận động đất. Cửa trước bị đục phá vỡ toang, nhà bếp cháy hết một phần, các cửa sổ đều bị giật quăng xuống đất, đồ đạc ngổn ngang, hơi khói đậm đặc từ trong nhà vẫn còn tỏa ra ngạt mũi.
Bước lại gần, bà thấy cái nồi Inox bà dùng luộc con gà vất ngoài cửa chính. Nó đã bị nung đến tan chảy và kẹo lại thành một cục nửa đen nửa trắng bạc như chì, con gà trong nồi bây giờ là một nhúm than đen. Có thể thấy được, nếu đội cứu hỏa không tới kịp thì ngôi nhà giờ đã hóa ra tro. Bà đứng lặng người. Một niềm ân hận đến nghẹn ngào dấy lên trong lòng. Sau chuyện số đề, đây là lần thứ hai bà vì lòng tham mà thiếu chút nữa thiêu rụi ngôi nhà, lại còn sém mất cả mạng. Tham thì thâm, độc đắc đâu chẳng thấy, bây giờ độc khói chiếm ngự dày đặc trong nhà, không biết chừng nào mới bay ra hết.
Bà Chánh bỗng nhận ra, trước giờ vì không chịu an phận, bà đã đánh mất cái hạnh phúc giản đơn nhưng to lớn mà đúng ra bà được hưởng từ lâu. Bà đã hiểu thứ quý giá là những niềm vui trước mắt, ở quanh mình, chứ không cần phải tìm kiếm đâu xa. Những gì không có được mà cố cưỡng cầu, đòi hỏi điều ngoài tầm tay với chỉ làm hại mình và gây đau khổ cho người xung quanh. Và bà nghĩ đến chuyện thằng Paul. Ngày mai bà sẽ kêu Paul đưa Mariana đem thằng cháu nội về cho bà. Bà nghĩ và dợm bước vô nhà phụ với cha con ông Chánh dọn dẹp.
Một bàn tay ai bỗng đặt lên vai bà Chánh. Bà quay lại, sững sờ bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Mariana nhìn bà:
– “Mother!” Mẹ à, cô nói. – Đừng buồn nữa. May mắn là chỉ cháy có bây nhiêu nên cũng không có gì rắc rối lắm. Ngày mai con nhắc Paul làm việc với hãng bảo hiểm, ba mẹ sẽ được tiền bồi thường để sửa nhà. Nói xong cô cúi xuống đứa bé khoảng hơn hai tuổi đang đứng bên cạnh:
– Cháu Mike của mẹ nè! Con kêu nội đi con!
– Grandma! Thằng bé gọi và bước tới ôm chân bà. Bà Chánh nhìn trân trân thằng bé không thốt ra lời. Cu Mike mủn mỉm dễ thương, nó đúng là bản sao của Paul khi nhỏ. Cười như mếu, nước mắt lã chã bà Chánh ôm bé vào lòng. Món quà quý Thượng Đế tặng cho, vậy mà lâu nay bà đã bỏ quên.
Khi nhà cửa dọn dẹp ổn định, TV phòng khách bỗng phát ra tin tức nước Mỹ xôn xao về lô độc đắc Powerball hơn tỷ rưỡi vừa xổ tối nay vẫn chưa có người trúng. Paul nói với Mariana:
– Wow! Powerball hôm nay lên đến hơn tỷ rưỡi! Mai mình sẽ đi mua một vé!
– Không thèm! Bà Chánh buột miệng la to.
– Ủa! Sao mẹ phản ứng mạnh thế? Paul ngạc nhiên. – Con nào giờ đâu có mê lô tô, nay
chỉ muốn bỏ vài đồng may ra… Ngày mai ba mẹ cũng nên đi mua một vé thử thời vận.
– Lô độc đắc của mẹ đây rồi! Bà Chánh lắc đầu nói và ôm chặt lấy cu Mike, mắt bà lim dim. – Đây là lô độc đắc to nhất của bà nội.