LÊ TRỌNG LỘC

 

Đời Người Qua Bóng Tối

            Chiếc xe buýt chở bệnh nhân dừng bánh trước cửa bệnh viện, một người đàn bà trẻ cầm gậy chậm rãi bước xuống xe. Nhìn cặp kiếng đen và dáng đi quờ quạng của bà, ai cũng đoán có lẽ là bà bị mù. Tôi chạy vội đến gần, dang tay cho bà nắm lấy để vịn làm điểm tựa. Nhưng tôi chợt sực nhớ là đôi mắt bà không còn ánh sáng nên ngượng ngùng cầm nhẹ khuỷu tay của bà, dẫn bà đi vào bên trong.

 

            Những ngày đầu thực tập ở trường y khoa, tôi thường được giao một trách nhiệm là đón những bệnh nhân vào làm thủ tục cần thiết trước khi đưa họ lên phòng trình bày bệnh án cho các bác sĩ khác trong chuyên khoa tôi đang thực tập. Cả mấy tuần nay, hằng ngày tôi thường kiên nhẫn đứng trước cổng bệnh viện để chờ đón bệnh nhân. Nhưng sáng nay, tôi không khỏi  ngạc nhiên và tò mò khi lật qua tập hồ sơ của người bệnh mà tôi đang chờ đón vì bà đến để chữa bệnh mù ở một khoa viện dành riêng cho những người mang bệnh tâm thần. Những thắc mắc ấy cứ lẩn quẩn mãi trong đầu cho đến khi vào tận phòng khám tôi mới giật mình khi thấy các bác sĩ thực tập khác đều hướng mắt nhìn tôi một cách khẩn khoản vì sự chậm chạp do sự phân tâm của tôi.

Căn phòng khám của trung tâm chữa bệnh tâm thần được trang bị như một lớp học nhỏ, không có gì rườm rà. Bên trong, tường được sơn bằng một màu trắng tinh trông thật tao nhã nhưng có chút lạnh lùng. Cuối phòng, dãy ghế được sắp thẳng thắn thành hàng, vừa đủ cho khoảng 10 người ngồi, còn đằng trước phòng thì có một chiếc ghế dài dành cho bệnh nhân, có thể ngồi hoặc nằm. Cạnh bên là vị trí dành riêng cho những vị bác sĩ giáo sư ngồi trong khi thẩm vấn bệnh tình của người bệnh.

 

            Bước vào phòng, người đàn bà thở dài, quay đầu nhìn mọi người một cách không định hướng, rồi cất tiếng chào với giọng ấp úng, chất chứa nhiều âu lo. Giáo sư khoa trưởng James Bradford, một bác sĩ tâm thần học lừng danh với phương pháp chữa bệnh bằng y thuật thôi miên, cũng vừa bước vào phòng. Ông đến đứng cạnh bà bệnh nhân đang khép nép ngồi lặng thinh trên chiếc ghế dài. Cả nhóm bác sĩ trẻ đều chăm chú nhìn vị bác sĩ khả kính rồi đưa mắt quan sát bà bệnh nhân. Mọi người đều nín thở, thời gian bỗng như đang ngừng hẳn, bầu không khí trong căn phòng chợt căng thẳng lạ thường.  Từ cuối phòng, tôi nhanh chân tiến về phía trước lớp, đến đứng cạnh người bệnh, nhẹ nhàng mở tập hồ sơ bệnh lý dày cộm rồi bắt đầu:

– Good morning! Tôi xin phép giới thiệu bà Jane Wilson, người đang ngồi trước mặt của chúng ta hôm nay. Bà là một bệnh nhân thật đặc biệt. Bà đến từ một tiểu bang xa xôi để chữa bệnh mù với thầy Bradford hôm nay.

Đảo mắt nhìn quanh phòng, tôi bắt gặp những ánh mắt thật kinh ngạc của mọi người không khác gì như tôi hồi nãy. Tiếng thì thầm nhỏ to bỗng phá tan sự yên lặng của căn phòng. Chờ một lúc, tôi mới tiếp tục:

-Như các bạn đã thấy, bà Wilson là một người thật khoẻ mạnh, năm nay mới có 38 tuổi, một công chức của sở xã hội, chưa lập gia đình.Từ nhỏ đến lớn bà không có bệnh gì đáng kể và chưa hề phải uống một toa thuốc nào. Nhưng, cách đây hơn một năm, mọi chuyện đều thay đổi một cách đột ngột cho bà. Hôm ấy, bà về nhà khoảng 2 giờ chiều và cảm thấy trong người hơi mệt nên lên giường nghỉ lưng một lúc rồi thiếp đi lúc nào không hay.  Đến lúc 4 giờ, bà bàng hoàng giật mình thức tỉnh vì một cơn ác mộng.  Bà quờ quạng trong bóng tối để tìm bật đèn trong phòng vì tưởng trời đã về khuya, nhưng trước mặt bà chỉ là một bóng tối vì đôi mắt bà đã mất hẳn ánh sáng. Bà hốt hoảng đứng dậy, lần mò mong tìm lối ra khỏi phòng để xuống lầu thì bà bị vướng chân vào một tấm thảm trên sàn nhà, toàn thân té nhào xuống cầu thang.  Bà nằm bất động ở chân cầu thang một hồi lâu mới lấy lại được bình tĩnh rồi lết người vào phòng bếp, nơi có điện thoại, để gọi xe cứu thương đưa bà vào bệnh viện. Đôi mắt bà bị mù hẳn từ dạo ấy.

Bà đã đến nhiều bác sĩ nổi tiếng của đủ mọi ngành, nhưng từ thử nghiệm này đến thử nghiệm khác, tất cả đều bình thường, không một ai biết lý do về bệnh mù mắt của bà. Trong năm qua, những cơn ác mộng vẫn cứ trở về hằng đêm làm bà hoảng sợ. Nhiều lúc, vào nửa đêm,  bà ú ớ trong giấc ngủ chập chờn rồi hình như có một bàn tay vô hình nào cứ đè nặng trên ngực, trên cổ bà, làm bà khó thở.  Người bà như tê liệt, bất động giữa bóng tối mênh mông, làm bà không thể nào ngồi dậy được. Có lúc, giữa bóng đêm khuya khoắt, bà bật mình thức giấc vì nghe thoang thoảng bên tai có tiếng ai đang thì thầm oán trách. Trong vực thẳm âm u ấy, càng ngày người bà càng hao gầy với những ám ảnh kinh hoàng trong bóng đen dày đặc của sự mù lòa tăm tối.

Nói đến đây, tôi ngừng hẳn vì tiếng khóc thút thít của bà Jane các lúc càng to. Mọi người trong phòng đều hướng mắt về phía bà một cách thương hại rồi họ nhìn qua vị giáo sư bên cạnh bà, phân vân và hiếu kỳ, không biết ông sẽ chữa bệnh cho bà bằng cách nào.

Bác sĩ Bradford vẫn khoan thai, nét mặt điềm tĩnh, không để lộ một xúc cảm khác thường. Ánh mắt hiền từ ấy hình như đang đăm chiêu trong một vùng ý tưởng thật mơ hồ, sâu lắng trong dòng suy nghĩ trầm tư của một thế giới huyền bí. Ông bỗng quay người, mỉm cười, rồi nhẹ nhàng đưa tay ra hiệu mời bà nằm xuống trên chiếc ghế dài trước khi lên tiếng:

– Xin mời bà nằm xuống đây cho thoải mái. Bà nên nhắm mắt lại, hít vài hơi thở thật sâu vào lồng ngực rồi thả nhẹ ra. Chúng ta sẽ cùng nhau đi ngược dòng thời gian để trở về quá khứ bà nhé.

Bà Jane hơi do dự nhưng cũng ngoan ngoãn làm theo. Bác sĩ Bradford tiếp với một giọng thật nhẹ nhàng như ru ngủ:

– Bà có nghe tiếng tiếng sóng biển rì rào không? Bà đang nằm đu đưa trên chiếc võng, dưới bóng mát của hàng dừa trên một bãi biển hoang vu đấy. Bà cứ lắng nghe tiếng sóng dập dìu và thả hồn cho nhẹ nhàng trong làn gió mát bà nhé. Bà hãy thong thả như đang rong chơi, buông bỏ đi tất cả những lo âu muộn phiền… Bà sắp đến rồi đấy…. Nhẹ nhàng… nhẹ nhàng từng hơi thở…

Đến đây, bà Jane nằm yên như bất động, lồng ngực nhấp nhô theo từng hơi thở đều đều. Một dòng lệ nhỏ chảy dài bên khoé mắt, lăn xuống trên chiếc gối mềm. Mắt bà vẫn nhắm hờ, chiếc kính đen nằm chơ vơ trên bàn bên cạnh. Bà chợt ngập ngừng cất tiếng nói khẽ:

– Ô kìa, tôi đã đến rồi… tôi đã đến rồi…

– Bà đang ở đâu, đang làm gì? Bác sĩ Bradford chậm rãi hỏi.

Bà nấc lên thành tiếng lớn:

– Tôi…. tôi.. đang ở trong lớp học. Thầy tôi kìa, các bạn tôi kìa, mọi người trẻ quá, dễ thương quá…

Mắt bà bắt đầu nhắm chặt hơn. Nhịp thở của bà bồn chồn, có phần lo lắng. Làn môi mỏng mấp máy như muốn khóc. Dần dần, bà đắm chìm trong giấc thôi miên để trở về  một thời quá khứ xa xôi.

 

            Bà đã trở về ở ngoại ô của một thị trấn nghèo, cạnh bờ Đại Tây Dương, Bắc Mỹ, nơi có những dãy đồi thoai thoải chạy dài theo ven biển tạo nên một phong cảnh thiên nhiên trông thật hữu tình. Jane Wilson mới 16 tuổi, một nữ sinh lớp 10 tại một trường trung học phổ thông trong vùng. Nàng đẹp lắm, một sắc đẹp thuỳ mị mang nét lãng mạn như những làn sóng biển nhấp nhô, dập dìu ôm lấy những hạt cát vàng lóng lánh trên những bãi biển hoang vu của miền duyên hải. Làn tóc vàng gợn sóng  phủ dài trên làn da trắng mịn làm tăng thêm nét yêu kiều của một thiếu nữ mới lớn. Tính tình Jane trầm lặng, không thích sự ồn ào náo nhiệt như các bạn cùng lứa tuổi đang xuân. Vào những buổi trưa hè dưới vòm trời xanh hanh nắng, nàng thường một mình với cuốn tiểu thuyết tình cảm trên tay, say đắm trong những chuyện tình lãng mạn yêu đương rồi để tâm hồn xao động với những suy tư thầm kín của tuổi dậy thì.  Những dòng chữ lả lơi quyện lời trăng hoa luyến ái đôi lúc đem lại cho nàng nhiều bâng khuâng, vu vơ, len lỏi. Thế rồi Jane đã yêu, một tình yêu đơn phương với thầy giáo mình. David, một thanh niên hiền lành vui tính với dáng người cao ráo, đẹp trai, ở tuổi 23. Tình yêu ấy xuất mầm từ những ý tưởng lãng mạn trong văn thơ rồi được vun xới bằng sự bồng bột của tuổi dậy thì nên đôi lúc có phần táo bạo, đượm chút điên cuồng. Những cảm xúc ấy có khi đã làm nàng rùng mình ái ngại. Sự nhớ nhung thầm lặng giờ đây như những ngọn sóng cồn, cứ dâng lên cuồn cuộn mãi làm cho Jane ám ảnh với những ý nghĩ mơ hồ không sao quên được. Có những buổi chiều, nàng đăm chiêu thả hồn mơ mộng, mong tình yêu được kết trái đơm hoa. Nhưng, thầy vẫn lạnh lùng. Thầy vẫn vô tư với một tình thương trong sáng dành cho học trò mình. Ánh mắt dịu dàng kia chỉ chất chứa một tình cảm trìu mến, mong nâng niu giúp đỡ những tuổi xuân đang gặp khó khăn trong cuộc sống nghèo, không định hướng. Còn Jane thì khác, nàng yêu David đắm say nên hằng ngày cố tìm đủ mọi cách để tạo sự chú ý của chàng. Jane cho rằng chuyện một nữ học sinh dành tình cảm cho thầy rồi yêu thầy là một chuyện tình thật đẹp, thường hay xảy ra nên đã được nhiều tác giả đưa vào văn chương để tô điểm cho đời thêm ngọt ngào ấm áp. Đã nhiều lần, trong giờ học, chàng bắt gặp ánh mắt gợi tình của Jane nhìn mình một cách bất thường nên chàng bắt đầu lo sợ. Vài lần sau giờ học, Jane đến lớp gặp chàng hỏi bài chỉ vì cố ý muốn gặp chàng cho vơi đi nỗi buồn nhung nhớ. Biết vậy, nhưng David càng tỏ ra nhẹ nhàng tế nhị để đám học trò mình không chú ý và để tránh cho Jane khỏi phải mắc cỡ, ngượng ngùng.

 

            Thế rồi một buổi chiều, một buổi chiều đã làm thay đổi cuộc đời chàng và đẩy chàng qua khúc rẽ mới, một khúc rẽ thật đau thương cho một đời trai trẻ. Hôm ấy, sau giờ tan học, Jane ngồi chờ sẵn dưới một gốc cây gần bãi đậu xe trong sân trường. Khi thấy David ra đến xe thì nàng tiến lại gần. Sau khi đảo mắt nhìn quanh không thấy một ai, Jane vội nắm tay, ôm chầm lấy chàng, rồi đặt một nụ hôn thật nồng nàn lên môi chàng.  David sững sờ chưa kịp phản ứng thì bỗng từ đâu một nhóm học sinh của chàng đột ngột xuất hiện, chúng tròn mắt kinh ngạc rồi cùng nhau cười khúc khích làm chàng vừa giật mình vừa kinh hãi. Chàng nhảy vội vào xe, lái nhanh ra khỏi sân trường, đôi tay vẫn còn run lẫy bẫy không ngừng. Những ngày kế tiếp là một chuỗi ngày dài khó khăn nhất cho chàng. Mọi người thì thầm bàn tán chuyện tình của một thầy giáo và một nữ sinh trung học. Những lời thêu dệt phê phán lao xao rồi cũng đến tai thầy hiệu trưởng và hội phụ huynh học sinh. Trước ban quản lý nhà trường, chàng không thể nào thuyết phục được một ai để tin lời chàng, đặc biệt nhất là khi Jane vẫn không một lời biện minh cho chàng.  Ba mẹ chàng cũng thật đau lòng và xấu hổ khi chàng bị đuổi việc.

 

            Ngày rời mái trường thân yêu, lòng chàng ngập tràn với bao tủi buồn uất nghẹn. Giấc mơ suốt đời được là một thầy giáo bỗng phút chốc tan biến theo cơn lốc xoáy của tâm hồn. Ngoảnh mặt lại, lòng chàng nát tan khi thấy các em học sinh thương yêu cũng lệ dâng khóe mắt, tiễn chàng ra tới tận cổng trường. Jane đứng lặng thinh sau hàng cây xa xa,  ngậm ngùi nhìn theo bóng xe của chàng đến khi mất hẳn dưới ánh nắng chiều vàng úa của hoàng hôn.

 

            Tháng ngày trôi qua, mọi chuyện cũng theo thời gian để lắng chìm vào dĩ vãng. Jane vẫn một mình âm thầm với ngày hai buổi ở trường, nhưng hình như nàng cô độc hơn. Nàng có cảm giác là các bạn mình, vì thương thầy, nên đã cố tình xa lánh nàng. Vắng thầy, ngôi trường bỗng trở nên vắng nhạt và lạnh lẽo hơn xưa. Cũng có nhiều lần, nàng cảm thấy lòng mình dâng lên một nỗi buồn ân hận. Tâm tư nàng chợt thắt lại vì những xót xa đang ngấm ngầm giày vò vì sự nhẫn tâm của mình.

 

            Cho đến một hôm, trên trang báo Evening Times trong vùng thường đăng tên của những quân nhân Mỹ vừa tử nạn ở chiến trường Việt Nam, có tấm hình của David với dòng chữ nhỏ- Anh hùng Thuỷ Quân Lục Chiến, tử nạn ở chiến trường Việt Nam. David đã tình nguyện nhập ngũ để ra đi, mong thời gian xoa dịu một vết thương lòng đang hằn sâu trong tâm trí. Trên đồi Khe Sanh xa xôi ngút ngàn mây phủ, chàng đã tử trận trong một cuộc hành quân giữa biển lửa mịt mùng. Sương đêm quyện lấy núi rừng âm u, đẫm ướt chiếc áo thư sinh vẫn còn thơm mùi lớp học.  Mắt chàng vẫn mở trừng trừng như đang còn chất chứa một nỗi đớn đau oán hận.

 

            Từ ngày David mất, Jane ngày càng trầm lặng. Hằng đêm trong những giấc chiêm bao nàng thường gặp nhiều ác mộng, ám ảnh bởi những chuyện mơ hồ khó tả.  Có lúc nàng thấy mình bị một người nhận chìm dưới nước, có khi thấy một người mặt mày phủ đầy máu me cứ bám theo mình. Tình yêu bồng bột bốc đồng của buổi ban đầu đã mờ dần trong ký ức nhưng niềm ân hận cứ mãi ray rứt khôn nguôi. Ánh mắt căm hờn của thầy năm nọ vẫn cứ chập chờn lởn vởn trong bóng đêm. Đôi lúc vô tình nhìn qua  khung cửa, Jane bỗng giật mình trông thấy một bóng người đàn ông thấp thoáng dưới hàng cây, nhìn nàng rồi từ từ quay lưng rảo bước, khuất bóng dưới ánh trăng mờ ảo mông lung. Nàng cảm thấy linh hồn của thầy vẫn đang còn vất vưởng đâu đây, như đang còn vấn vương chưa muốn rời xa dương thế. Ngày ra trường trung học, Jane cũng không dám đến dự lễ nhận bằng vì nàng không còn can đảm để gặp bạn bè hay đối diện với cảm giác bất an đang giày xéo tâm hồn nàng.

 

            Nhiều năm thấm thoát trôi qua, Jane không còn là một thiếu nữ, nhưng sự xao động trong bà vẫn còn cuộn sóng khiến tâm trí bà mãi hỗn độn không thể nào tập trung với những sinh hoạt hằng ngày. Bà đã rời xa thành phố xưa, mong bỏ quên quá khứ sau lưng để cố tìm chút bình yên trong cuộc sống. Nhưng, những giấc mơ hãi hùng cứ vẫn đeo đuổi, vẫn hiện ra hằng đêm, đem lại cho bà nhiều kinh hoàng khiếp đảm. Bà không thể nào có một liên hệ ái tình mới một người đàn ông khác mặc dù nét đẹp năm xưa vẫn còn mặn mà duyên dáng. Bà đã đến nhiều bác sĩ tâm thần để điều trị nhưng mọi khó khăn chỉ tạm thời bình an trong chốc lát. Cho đến một hôm, trong tuyệt vọng, bà tìm về với đức tin ở một giáo đường công giáo gần nơi bà cư ngụ. Mới bước vào, bà bỗng lạnh người trước sự thanh tịnh của sảnh đường trang nghiêm vắng lặng. Lòng bà chợt nhẹ nhàng bay bổng như mới được siêu thoát từ một cõi âm u. Sau bức màn xưng tội, vị linh mục hiền từ chăm chú lắng nghe từng tiếng nấc nghẹn ngào đã chất chứa bao năm nay được một lần tuôn trào như thác lũ. Vừa nghe, ngài vừa thở dài cảm động, thương tiếc một linh hồn uất ức đã ra đi, thương cảm cho một linh hồn bơ vơ còn ở lại. Ngài cố nhẹ nhàng xoa dịu nỗi đau thương và dìu dắt một con người đang ăn năn sám hối.

 

            Năm năm trôi qua, thời gian nhẹ nhàng như một làn gió đem lại khí hồi sinh cho một người đang tuyệt vọng. Giờ đây,  bà lâng lâng với một tâm tư an bình hạnh phúc. Những ảo giác kinh hoàng cũng từ từ thưa dần rồi mất hẳn. Lần nào bà đến nhà thờ cũng xưng một tội xưa. Vị linh mục vẫn kiên nhẫn lắng nghe, trò chuyện, rồi tỏ lời khuyên giải như một thầy thuốc chữa bệnh tâm lý cho một người đang nặng gánh tâm linh.

            Nhưng rồi một ngày, tin vị linh mục mà bà vô cùng kính cảm trong mấy năm qua có lệnh tòa giám mục phải chuyển đến một giáo xứ khác làm bà bàng hoàng bối rối. Bà bỗng cảm thấy tâm tư chơi vơi hụt hẫng như một người vừa đánh mất một điểm tựa trong đời. Trên đường về nhà, lòng bà rối bời với nhiều lo âu làm bà ngập ngừng chậm bước. Ánh hoàng hôn nhạt vàng trải dài trên những ngọn cây cao vút, bà âm thầm cúi mặt, lòng bà nao nao với những bâng khuâng khó tả. Ánh mắt vô định như không còn thấy ai trước mắt. Về đến nhà thì cũng đã 2 giờ chiều, bà cảm thấy toàn thân mệt nhoài nên đi thẳng lên lầu, vào giường nằm nghỉ, rồi từ từ thiếp đi lúc nào không hay. Trong giấc ngủ chập chờn, bà thấy mình đang ở trong một cánh rừng âm u hoang vắng. Xa xa, một lớp sương mù che khuất những hàng cây, mờ mờ ảo ảo. Bất giác, vài tiếng sột soạt làm bà giật mình, rồi một mùi tử khí thoảng vương trong gió làm bà rùng mình.  Đang ngơ ngác thì bà bỗng nghe có tiếng chó sủa từ xa vọng lại, rồi thình lình từ đâu một con chó đen lớn thật hung dữ xuất hiện. Từ đằng xa, nó vừa nhe răng vừa hung hăng chạy nhanh về phía bà. Sửng sốt, toàn thân bà toát lạnh, rồi bà hoảng hốt cắm đầu phóng chạy. Vừa chạy bà vừa hét to để cầu cứu, những cành cây khô trên đường như đang dang tay cố kéo chân bà lại. Càng chạy chân bà càng quýnh lên, tiếng chó sủa càng lúc càng gần. Bất chợt, bà đứng khựng lại vì trước mặt bà là một dòng sông nước chảy cuồn cuộn. Chạy đến sát bờ, bà bỗng thấy rõ trên sông có một người đàn ông mặt mày nhuộm đầy máu, vừa chống bè ông vừa nhìn bà chăm chăm. Bà kinh hãi dang tay la lớn để cầu cứu nhưng ông chỉ lắc đầu với ánh mắt buồn thiu. Ngay đúng lúc đó thì con chó đen từ sau nhảy chồm tới, bà té nhào xuống sông, hét lên một tiếng kinh hoàng rồi bắn mình thức dậy. Căn phòng tối om, không một ánh sáng….

 

            Kể đến đây, giọng bà run run, mắt bà vẫn còn nhắm nghiền nhưng nước mắt cứ mãi tuôn dòng, đầm đìa trên hai gò má. Đôi bàn tay bà nắm chặt hai bên thành ghế, tâm tư như đang vừa bị một chấn động mãnh liệt. Bác sĩ Bradford xích lại gần, lấy tấm khăn mỏng lau những giọt mồ hôi trên vầng trán đẫm ướt của bà rồi khẽ nói:

 -Bà đã trở lại rồi đấy. Trong người bà thấy sao? Bà hãy từ từ thở thật sâu và thật chậm bà nhé.  Tôi vẫn ngồi cạnh bà đây, bà đừng lo.

Căn phòng im lặng lạ thường như có thể nghe được từng hơi thở của mỗi người đang theo dõi từng lời bà kể. Mọi người ngồi yên bất động. Những ánh mắt hiếu kỳ đang phập phồng trông đợi từng động tác nhỏ của bác sĩ Bradford, của bà Jane. Bác sĩ Bradford vẫn chậm rãi lau những giọt mồ hôi trên trán cho bà rồi nói tiếp:

-Bà mở mắt ra chào mọi người đi. Họ đang nóng lòng để thấy bà lành bệnh đấy.

Bà Jane từ từ mở mắt. Ánh nắng ban mai chan hoà xuyên qua cửa sổ, lấp lánh phản chiếu những giọt nước mắt chưa kịp khô trên làn da trắng mịn. Bà đưa tay lên mặt che cho bớt chói mắt rồi ngập ngừng nói như reo:

–  Ôi tôi hết mù rồi!!… Ôi chúa ơi !..thượng đế ơi!… Cám ơn bác sĩ, cám ơn thượng đế…

Sự yên lặng trong phòng bỗng vỡ tan. Mọi người xôn xao nhìn nhau, trầm trồ thán phục, như vừa chứng kiến một màn ảo thuật kỳ diệu nhất trên đời. Nhưng nỗi vui mừng chưa kịp tắt thì bất thình lình bà Jane ngồi phắt dậy, hai mắt đỏ ngầu, mở trừng to, nhìn thẳng xuống lớp rồi quát lớn bằng một giọng đàn ông:

– Không thể nào tha thứ được! Không thể được!

Nói xong, bà té nhào xuống ghế rồi lăn ra bất tỉnh. Một lần nữa mọi người trố mắt kinh hoàng, có người sợ quá toan chạy tung ra khỏi phòng. Căn phòng trở nên ồn ào rối loạn, tiếng bàn tán xôn xao càng lúc càng rộn ràng hơn. Nhưng bác sĩ Bradford vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Ông đến gần bà Jane, lắc vai bà dậy rồi đỡ bà lên ngồi trên chiếc ghế trước mặt. Bàng hoàng, bà nhìn quanh như kẻ mất hồn, không biết mình đang ở đâu. Tôi đến ngồi cạnh bà, niềm hoang mang vẫn còn xáo động. 

 

            Mấy phút sau, không khí trong căn phòng bắt đầu lắng dịu. Bác sĩ Bradford từ từ đứng dậy, nhìn xuống lớp rồi dịu dàng cất tiếng giảng:

-Các em vừa chứng kiến bệnh Rối Loạn Chuyển Đổi (Conversion Disorder) đấy. Đây là một sự rối loạn gây nên sự mù lòa, tê liệt hoặc các triệu chứng thần kinh khác mà bác sĩ thường không giải thích được vì người bệnh không có một chấn thương thực thể nào. Các triệu chứng thường bắt đầu đột ngột sau một thời gian đau khổ về cảm xúc hoặc xung đột tâm lý. Các triệu chứng của bệnh phát xuất là do một nỗ lực của bệnh nhân cố giải quyết sự xung đột hay bất an  đang giày vò trong lòng họ.

Ngừng một lúc, bác sĩ Bradford tiếp:

Trong trường hợp này, tâm tư của bà Jane đã bị chấn động quá độ từ khi còn là một thiếu nữ. Bà không thể nào quên được sự nhẫn tâm của mình đối với một người mình thương yêu. Bà không có một ai để chia sẻ những cảm xúc xung đột bên trong. Khi có dịp xưng tội, bà thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn. Nhưng khi vị linh mục phải rời xa bà, bà cảm thấy hụt hẫng, như bị phản bội, bị hất hủi. Trong giấc mơ, con chó đen là biểu tượng cho vị linh mục, cho sự hất hủi ấy. Còn người trên chiếc bè là người thầy giáo đã quá cố, người mà bà mong tha thứ cho bà. Ở tận cùng của tuyệt vọng, bệnh của bà đã biểu hiện qua sự mù lòa để không phải còn đối diện với những thực tế căng thẳng trong đời. Từ nay, bệnh của bà chắc sẽ không còn tái phát vì bà đã trở về để đối diện với quá khứ đau thương ấy. Bây giờ, một ẩn khúc trong đời bà đã được tỏ bày trước ánh sáng, mọi người đều biết và thông cảm. Bà chỉ cần uống thuốc an thần thêm vài tháng nữa thì bệnh sẽ lành hẳn.

 

            Ánh nắng ban mai dịu dàng tỏa sáng căn phòng. Mọi người lần lượt đến bắt tay rồi cám ơn người đàn bà đã đưa họ qua một trải nghiệm y học lắm tình người và đầy thú vị. Con đường y khoa sẽ có nhiều gian nan nhưng đầy phiêu lưu hứng thú và huyền bí.

 

Trọng Lộc

Tháng 2, 2021

Có Những Mùa Xuân Không Trở Lại

 

            Nắng đã tắt, làn gió chiều thu se lạnh lại trở về, tê tái. Những chiếc lá vàng tung bay, tả tơi trượt theo chiều gió, rồi nhẹ nhàng rơi phủ khắp mọi nơi, an nhiên tự tại với một kiếp đời ngắn ngủi. Bầu trời vương màu xám đục, mây thu lãng đãng, thẫn thờ trước phong cảnh tịch liêu của vạn vật trong tiết giao mùa của miền Bắc Mỹ. Nhìn ra đường, anh chạnh lòng hiu hắt. Một cảm giác thật cô đơn, thật trống vắng, cô đọng như ánh nước hồ thu đang âm thầm thổn thức.  Anh lấy vội chiếc cây lau nhà, vắt thật khô để chùi sạch căn phòng mổ trước khi ra về. Nhìn những vết máu đỏ ối loang lổ trên sàn, anh chợt thở dài như có chút gì vương vấn. Nhưng anh biết đi về đâu? Lang thang giữa bầu trời hoang lạnh hay thơ thẩn nhìn những chiếc lá thu đang run rẩy đổi màu vàng úa? 

 

Đã mấy mùa thu đi qua, mấy mùa thay lá như đang cố tình muốn cởi đi lớp ký ức sắt son của một đời người, những ký ức đang gắn liền với một tâm hồn lạc loài trong cảnh đời trớ trêu tuyệt vọng. Có những chiều anh bâng khuâng thả hồn theo một ảo tưởng mơ hồ. Ước gì có một chiếc tàu quá khứ đưa anh về với bến ga năm cũ. Nơi đó, anh sẽ tìm thấy lại sự êm đềm của dòng sông tuổi nhỏ, ngây thơ nô đùa dưới ánh xuân nồng của một buổi sáng tinh mơ. Rồi con tàu dĩ vãng sẽ đưa anh dừng chân ở sân ga của tuổi mộng mơ lãng mạn.  Khung cửa thời gian hé mở để anh nhìn lại những tà áo học trò bay bay dưới hàng phượng vĩ đỏ thắm sân trường năm nọ. Nhưng rồi, tất cả bỗng lắng chìm vào hư vô của một thời  vắng. Một dĩ vãng xa vời, tĩnh lặng như vầng trăng thu băng lạnh, thăm thẳm mơ hồ.  Anh đã bỏ lại tất cả để ra đi, bỏ lại một quá khứ thăng trầm của nhiều năm đèn sách, bỏ lại luôn cả linh hồn của một người bác sĩ đang yêu đời, đang thiết tha với sự nghiệp đã suốt đời tạo dựng cưu mang. Anh quay quắt nhớ thương những tiếng cười rộn rã sau giờ làm việc, những tiếng chào thân thiện, những ánh mắt biết ơn, và đặc biệt, anh nhớ những tiếng lách cách của những dụng cụ kim khí chạm vào nhau trong phòng mổ, như khua lên thành những nốt nhạc hài hoà. Tất cả chỉ vì gia đình, vì yêu vợ thương con mà anh đã ra đi.

 

Hôm ấy, trời Saigon trưa hè đổ nắng, hơi nóng từ đường phố bốc lên làm anh hơi khó chịu. Anh lên xe, vội vàng len lỏi trong dòng người tấp nập mong sớm về nhà để nghỉ trưa sau một buổi sáng miệt mài giảng dạy sinh viên, bác sĩ, ở trường y. Những ca cấp cứu phức tạp cứ nối tiếp đuôi nhau vào phòng mổ lắm lúc làm anh quay cuồng như đang ở trong một bãi chiến trường đẫm máu. Nhưng, cũng là những con người sống chen chúc trong đô thành chật hẹp này đã đem lại cho anh một niềm vui nghề nghiệp, một sự đam mê, để rồi anh có một tay nghề vững chãi của một lương y đầy lòng nhân ái.  

 

 Vừa về đến nhà thì tiếng chuông điện thoại cầm tay reo lên như thúc dục. Khuôn mặt lệch, già nua khắc khổ, với đôi mắt thâm quầng chảy xệ của ông Bình, người cha vợ ở Mỹ, hiện trên màn hình khiến anh rùng mình không muốn trả lời. Ở xa nửa vòng trái đất đã hơn 15 năm mà anh cũng vẫn còn ám ảnh với những cử chỉ thiếu lịch sự và giọng cười gằn đáng ghét của ông. Mấy tuần nay, ông đã gọi anh năm lần bảy lượt, cố thuyết phục anh từ bỏ tất cả sự nghiệp để đem cả gia đình qua miền đất hứa, nơi mà ông cho là một thiên đường hạ giới với tiền muôn bạc vạn đang chờ đón con gái và hai đứa cháu ngoại của ông để đại gia đình ông được đoàn tụ sum vầy. 

 

— Anh không nghe tôi nói sao? Công việc của anh trong một xã hội nghèo nàn chậm tiến như Việt Nam thì được ích gì?

 

–Dạ thưa ba, bây giờ đời sống ở đây có phần ổn định hơn xưa.  Hơn nữa, con bây giờ làm khoa trưởng ở bệnh viện nên cũng thoải mái. Trong nhà cũng có kẻ ăn người ở nên vợ con cũng nhàn lắm đó ba.

–Anh không nghĩ đến anh thì cũng phải nghĩ đến tương lai của hai đứa con anh chứ.

 

Anh im lặng không trả lời rồi thở dài, trao chiếc điện thoại cầm tay cho chị. Giọng chát chúa của ông Bình vẫn oang oang vọng lại, thao thao bất tuyệt.  Chị nhìn anh thông cảm, bữa cơm trưa đang sẵn sàng chào đón anh như mọi ngày. 

 

Cuộc đời của mỗi người thường có những bước ngoặt bất ngờ. Như một dòng sông, có khúc lở khúc bồi, có khúc uốn mình lững lờ êm ả nhưng cũng có khúc rộn rã trên những thác đá gập ghềnh. Những quyết định trong đời không phải do những sắp đặt sẵn của số phận nhưng nhiều khi nó được hình thành do những diễn biến của hoàn cảnh xã hội và trong đời sống gia đình của mỗi cá nhân.

 

Đã nhiều lần anh thức trắng đêm với bao suy tư khắc khoải, mong tìm một giải quyết hoàn mỹ cho tương lai của gia đình nhỏ bé của mình. Anh rất thương chìu chị và thật xót xa khi thấy chị buồn vì gia đình, cha mẹ anh em, đang ở một phương trời xa cách. Anh cũng nao lòng khi nghĩ đến tương lai của hai đứa con yêu. Nhưng, làm sao anh có thể dễ dàng quay lưng với niềm đam mê của một đời gắn bó. Anh lớn lên với một ước mơ duy nhất là trở thành một bác sĩ phẫu thuật. Niềm đam mê và ước mơ đó đã đưa anh đến một thành đạt ngoài sức tưởng tượng của mình. Bây giờ anh là một khoa trưởng, một bác sĩ tài hoa được nhiều đồng nghiệp khắp nơi yêu thương, mến phục. Xuất thân từ một gia đình nghèo, anh chỉ biết cố gắng hết sức mình, miệt mài đèn sách, vươn lên trong thời bao cấp nhiễu nhương, để cho khỏi phụ lòng mẹ cha. Ngày ra trường y khoa năm nọ, anh ngậm ngùi nhìn bóng dáng mảnh mai của hai đấng sinh thành đang nhìn anh rưng rưng  với niềm tự hào chất chứa. Thời gian cứ mãi âm thầm, vô tình như sự xoay vần của tạo hoá. Ba mẹ anh cũng lần lượt ra đi.  Một không gian trống vắng được lấp đầy bằng sự yêu thương của đồng nghiệp, của bệnh nhân, và đặc biệt nhất là của một gia đình được hình thành trong một tình thương yêu nồng nàn say đắm. Bây giờ, đến lượt anh, sự hy sinh cho gia đình con cái là một trách nhiệm thiêng liêng như sự tuần hoàn của dòng máu mãi chảy về con tim yêu thương hạnh phúc.   

 

Tập hồ sơ đoàn tụ gia đình trên bàn, kiên nhẫn đợi chờ. Chị, âu yếm nhìn anh, âm thầm với một tâm tư ngổn ngang khó tả.  Anh lặng lẽ điền tên lên từng dòng trên tờ bảo lãnh, lòng lo âu lưỡng lự. Thôi thì nhắm mắt đưa chân, anh mơ hồ với niềm hy vọng là một khi đời sống đã ổn định ở Mỹ, anh sẽ lấy lại bằng hành nghề để tiếp tục mưu sinh với một công việc mà anh suốt đời đam mê nhiệt huyết.  

 

Trời thu se lạnh. Làn gió heo may hiu hắt, hững hờ chào đón gia đình anh vào một chiều thu ảm đạm.  Những áng mây bàng bạc, ngập ngừng bâng khuâng như lòng người viễn xứ đang ngỡ ngàng trước đổi thay của cuộc đời trước mặt. Anh giữ chặt tay chị, song hành, như đang cần một điểm tựa để tìm sự trấn an trong từng bước chân lạc lõng trên đất khách quê người. Anh thở dài nhẹ nhõm khi thấy thấp thoáng xa xa những khuôn mặt quen thuộc đang tiến về phía gia đình anh khi vừa ra khỏi phi trường. 

 

Thấm thoát mà đã  5 năm trôi qua. Một dòng thời gian lặng lẽ vơi đầy với bao ưu tư trĩu nặng cứ mãi dìm anh vào chốn tuyệt vọng của thể xác lẫn tâm hồn.  Ngôi nhà nhỏ của ba mẹ vợ chỉ là chỗ dừng chân tạm thời để rồi anh phải tự tìm kế mưu sinh cho gia đình mình nơi xứ lạ.  Những lời phê phán chướng tai của ông Bình hằng ngày cũng là một động lực để anh sớm dọn gia đình ra ở riêng, mong tìm lại yên bình trong cuộc sống.

 

Trời về khuya, ánh trăng thượng tuần ảo mờ thấp thoáng, lộ nét ưu tư trên vầng trán muộn phiền. Anh đứng một mình sau vườn nhà, đăm chiêu với dòng cảm xúc ngọt ngào của năm xưa còn sót lại trong tâm tư sâu lắng. Sương khuya lạnh lùng ôm ấp màn đêm. Ánh đèn từ căn phòng ngủ le lói, in rõ bóng dáng mảnh mai của chị với đôi bờ vai gầy hao đơn lẻ.  Ầm! cánh cửa nhà bếp chợt  bật tung trong cơn gió mạnh. Đứa con trai 18 tuổi loạng quạng bước vào, mùi hơi men nồng nặc lan tỏa. Hai cánh tay chằng chịt với những hình xăm diêm dúa dang ra để kéo mạnh cánh cửa đang lay động. Anh thở dài, một vài giọt nước mắt rơi nhẹ, chứa chan với bao niềm ân hận nhạt nhoà. Đứa con gái nết na thuỳ mị năm xưa cũng đã trưởng thành và cũng đang say sưa với một đời sống bướm hoa lơi lỏng. Anh bất lực nhìn con rồi tự tình lẩm bẩm: “Ba xin lỗi các con, ba đã  sai lầm, quá vô tài, quá mù quáng…” Dòng đời đã vội cuốn trôi giấc mơ của một đời sống thành công và an lành trên đất khách khi anh không hoà nhập được với sự áp lực của xã hội mới. Kiếp mưu sinh gặp nhiều bế tắc vì sự thiếu khả năng Anh Ngữ của anh. Niềm ước mơ trở lại với y học  bây giờ cũng chỉ là một viễn ảnh xa vời trong ký ức. Sự học hành của cả hai đứa con yêu cũng đã dở dang gián đoạn. 

 

Đã mấy mùa tuyết mưa nắng gió, anh cứ mãi âm thầm lặng lẽ đếm từng bước chân nhọc nhằn trên con đường đến nơi làm việc. Hôm nay, những luồng gió lạnh thê lương lại trở về, kéo lê những vầng mây xám của mùa đông, nghe cô đơn buốt giá se lòng. Những cánh tuyết  trượt dài theo chiều gió, cắt xát trên làn da mặt khô như đang muốn rạn vỡ, rát đau. Mấy năm trước, anh đã đến bệnh viện đại học y khoa này xin việc làm, lâng lâng với một ký ức vu vơ như cố tình tìm lại dư âm của một thời xa vắng. Nhìn những sinh viên ngơ ngác trong những chiếc áo trắng tinh thoảng vương mùi thuốc làm anh thầm tưởng đến những buổi tựu trường năm xưa, đứng trên bục giảng bài cho những mầm non của y học. Anh còn nhớ rõ những tiếng còi xe cấp cứu từ xa inh ỏi, tiếng điện thoại cầm tay réo gọi, giảng đường xao động, anh phải bỏ dở bài dạy để chạy vội vào phòng mổ. Tiếng người xôn xao, những bước chân vội vã, những vết máu tươi còn loang đọng trên sàn nhà lan thẳng vào phòng mổ lạnh băng.  Đến nơi, con bệnh đang phều phào nhìn anh với ánh mắt biết ơn trước khi chìm vào giấc hôn mê của một cuộc giải phẫu. Mới đó mà giờ đây tất cả đã xa vời, chỉ còn mùi thuốc khử trùng quen thuộc phảng phất trong phòng mổ mỗi lần anh lau dọn.  Anh không được phép đến gần người bệnh vì anh không còn là một bác sĩ như mười năm trước, mà chỉ là một nhân viên dọn vệ sinh thấp kém. 

 

Tất cả bắt đầu với những ngày oan nghiệt thê lương ấy. Những ngày mà số người nhập viện càng lúc càng đông và người nào cũng có những triệu chứng như nhau, với những cơn ho xé ngực và rồi từ từ chìm vào trong cơn sốt mê man. Đã nhiều lần, anh bắt gặp những ánh mắt lạc thần nhìn anh, nặng nhọc cố kéo từng dòng dưỡng khí cuối cùng vào lồng ngực trước khi lìa đời. Đài truyền hình liên tục loan tin cơn đại dịch cúm đang nhanh chóng lan tràn khắp nơi. Sự hoang mang như đang phủ trùm cả một bầu trời âm u buốt lạnh. Các bác sĩ và y tá ngày đêm quay cuồng với những con bệnh đang thập tử nhất sinh, còn những nhân viên như anh thì ngày đêm chỉ biết cúi đầu hì hục lau dọn phòng mổ, phòng vệ sinh, giường bệnh, và các dụng cụ để đáp ứng với dòng người bệnh cứ liên tục kéo vào, ngập tràn bệnh viện. Những tử thi bắt đầu chồng chất, sắp đầy nhà xác và phòng lạnh. 

 

Thế rồi, mấy tuần trôi qua, anh bắt đầu sặc sụa với những cơn ho co thắt, ngắt quãng.  Cổ họng anh như có người bóp chặt, anh cố tìm dưỡng khí để hít vào buồng phổi đang cố phập phồng như muốn tắt nghẹn. Những cơn sốt cứ lại trở về làm anh kiệt quệ, mê man dưới lớp chăn dày đang đè nặng lên anh. Chiếc xe cấp cứu đến nhà, chở anh vào bệnh viện, nơi anh làm việc. Chị lo âu nhìn anh sau lớp kính mờ từ xa. Anh ú ớ như cố gọi tên chị nhưng trong cổ anh đã bị một ống thở to lớn chắn ngang, liên tục bơm hơi. Đôi dòng lệ xuôi dòng bên hai khoé mắt, đẫm ướt chiếc gối mềm bên dưới. Nỗi cô đơn ngập tràn, chung quanh anh là chỉ những ống dây chuyền và những ánh mắt mệt mỏi của những y tá sau những khẩu trang nhàu nát. Hình như anh đang nghe thoang thoảng tiếng nấc thì thầm của chị bên tai. Nhưng tất cả chỉ là bịt bùng, cách biệt trong một căn phòng chỉ dành riêng cho những người nhiễm bệnh và nhân viên y tế. Anh chợt cảm thấy toàn thân run rẩy, bốn bề thanh vắng, tinh cầu đang từ từ giá lạnh rồi lịm dần vào trong mờ ảo của cõi hư vô.

 

Trời sắp chạng vạng, chị bước vào nhà, đặt chùm chìa khoá xe trên bàn, ngước mắt nhìn anh, rồi lặng lẽ cởi hết lớp y phục trước khi bước vào phòng tắm. Căn phòng nhỏ của vợ chồng anh bây giờ thật vắng tanh đơn lẻ. Anh lặng nhìn, ao ước sao có thể lao mình vào ôm chầm lấy chị, đặt một nụ hôn thật nồng nàn say đắm trên môi, trên má người yêu. Ngây ngất trong mùi hương da thịt thơm ngát của vợ hiền. Anh ước được một lần cất lên lời vỗ về trong đêm thanh vắng. Nhưng những tiếng yêu thương ấy giờ đây chỉ còn vang vọng giữa hư vô, mãi mãi chị sẽ không còn nghe được. Anh chỉ biết khép mình trong góc phòng trống lạnh với ánh mắt ưu tư, chờ đợi. Chị đang hiển hiện trước mặt anh, chỉ cách xa vài bước chân, anh có thể nghe được từng hơi thở đang quyện hương ngọt ngào quyến rũ.  Đôi mắt chị thoáng u buồn, vời vợi với một bầu trời đau thương se sắt.  Ngoài trời, ánh hoàng hôn vương màu hoang tím đang hấp hối ở cuối chân trời. Chị lên giường, đắp nhẹ chiếc chăn mỏng rồi quay mặt vào tường, tiếng thở dài lắng đọng tâm tư. Bờ vai gầy nhẹ rung như mang một nỗi buồn xa cách. 

 

Đã bao ngày anh lang thang vất vưởng, nhiều lần trở lại lối xưa, ôm ấp những dư âm ngọt ngào của những ngày tháng cũ.  Nỗi vấn vương sao cứ mãi cắn rứt, đang làm anh quay quắt nên anh không nỡ ra đi. Có nhiều đêm ánh trăng nhạt mờ lẻ loi bên thềm vắng, anh trở về đứng một mình, thấp thoáng sau lớp sương mù ẩn hiện dưới ánh đèn le lói giữa đêm khuya. Anh đứng đấy, nhìn chị đang ưu tư trong cơn mộng chập chờn. Đó là hạnh phúc của riêng anh. Một hạnh phúc mà anh không thể đánh mất, không thể rời xa kể từ bây giờ và mãi mãi về sau. Anh chờ đợi ánh mắt của chị nhìn anh, ánh mắt đắm say của năm nào khi lần đầu anh tỏ tình với một cô sinh viên thơ ngây ở sân trường đại học. Anh cảm thấy tâm hồn nhẹ nhàng như không còn vướng bận với những lo âu mặc cảm với cuộc sống ở xứ người bon chen căng thẳng.   

 

Hôm nay, anh thoảng nghe tiếng người xôn xao ngoài ngõ. Ánh chiều vàng xuyên qua cửa sổ, âm thầm như sự lưu luyến của hoàng hôn. Có tiếng bước chân nhẹ nhàng đến sát bên anh, rồi một ánh mắt chăm chăm nhìn anh. Anh bỗng thấy bất an, hoang mang trước ánh mắt lạnh lùng xa lạ ấy. Anh cúi mặt, bồn chồn lo âu sau làn khói hương trầm nghi ngút. Trước mắt anh là những dĩa trái cây, xôi chè, trang bày thịnh soạn. Rồi tiếng khóc thì thầm, não lòng ai oán, hoà chung với tiếng kinh cầu đều đều theo nhịp gõ của một hòa thượng trong chiếc áo nâu sòng. Thỉnh thoảng thầy lại nhìn anh, ánh mắt xa xôi như đang muốn dẫn đưa một linh hồn đang lạc loài vất vưởng. Anh hốt hoảng nép sát vào trong góc phòng như muốn trốn chạy một chuyện gì sắp đến. Anh chỉ muốn ở đây, mãi mãi ở trong căn phòng này, ở bên chị. Ngoài kia, giữa hư vô lạnh lùng sương khói, anh sẽ đi về đâu. Tiếng kinh cầu càng lúc càng to, làm át chìm tiếng kêu gào tuyệt vọng của anh. Anh bỗng thấy ánh mắt chị, ánh mắt hai con, đang nhìn anh như ánh mắt của những ân tình đang tiễn chân người quá cố. Anh dang tay muốn ôm chầm lấy chị và con nhưng toàn thân anh nhẹ bổng, loãng dần trong làn khói hương, rồi từ từ tan vào hư không. Văng vẳng bên tai, anh nghe tiếng chị khóc, nức nở nghẹn ngào…

 

Trọng Lộc

Tháng 1, 2021

 

Cung thị Lan uploaded Feb 21,2021

February 13, 2021