Eden thời Covid-19
Trịnh Bình An
Trời trong xanh, nắng vàng rực rỡ, nhưng từng đợt gió lâu lâu lại thổi qua nên tháng Năm rồi mà cứ như đầu Xuân. Và ở Eden, giữa trưa rồi mà cứ như đang giấc sáng sớm bởi vì dãy dãy hàng quán im lìm và bãi đậu xe thưa thớt.
Mọi người đâu rồi?
Mọi người ở nhà trốn “dịch“?
Chúa Nhật, tôi lái xe ghé tới trung tâm Eden lúc 12 giờ trưa. Cũng là hơn nửa năm rồi không tới đây. Khung cảnh nói chung không có gì thay đổi. Hai cột cờ Mỹ – Việt vẫn lồng lộng trước gió, chỉ có màu lá cây xanh non ngọc thạch cho biết mùa Xuân vừa ghé ngang qua.
Virginia sẽ chính thức “mở cửa” tuần tới vào ngày 15 tháng Năm (*). Thế nào bà con cũng sẽ rủ nhau kéo tới Eden đông vui hơn. Nói gì nói, Eden vẫn là trung tâm thương mại Việt Nam duy nhất của vùng “tam biên” Virginia, Maryland, Washington DC.
Thường khi, tôi thích đến Eden giờ sáng sớm, cỡ 8,9 giờ. Giấc đó chỉ có vài quán mở cửa như tiệm Ngọc Anh, tiệm Hải Dương,.. Tôi thích ngồi ở Ngọc Anh. Gọi một phần cơm, hai món mặn, một món canh.
Ăn sáng kiểu này gọi là “ăn cơm ra đồng“. Măng kho thịt, cá kho sốt cà, hay tép rang, thêm một chén canh chua ăn với cơm trắng. Nếu ở nơi nào khác hẳn tôi sẽ không dám ăn sáng “to” như vầy, nhưng ở quán Ngọc Anh thì khác.
Chiếc bàn nhỏ ngó ra ngoài đường, khăn bàn kẻ ca-rô trắng đỏ, trên là những dĩa nhỏ vui mắt, còn trước mặt là dãy thức ăn đỏ au, vàng rộm hấp dẫn. Tất cả làm cho tôi có cảm giác mình đang ngồi trong một quán ăn bình dân tại… bến xe đò, và tôi như một người khách đợi, ghé ăn vài ba hột cơm dằn bụng trước khi lên xe cho một chuyến đi dài.
Ăn ở Eden, đối với tôi, không để tìm món ngon mà để tìm hương vị của một miền đất đã xa…
Ở miền đất ấy, vào ba ngày Tết, hàng quán cũng đóng cửa như hôm nay và tiết trời cũng se se lạnh như hôm nay.
Dù mọi người ai nấy đều mang khẩu trang che mặt và vội vội ghé tiệm mua vài món rồi đi, nhưng nếu ở xa xa ngó tới, dáng vẻ thong thả, êm ả của một buổi trưa Chúa Nhật trong ngày nắng vàng của Eden, không khỏi gợi nhớ những dãy phố lười biếng trong ba ngày Tết của Sài Gòn.
Trung tâm thương mại Eden có lối kiến trúc rất thích hợp cho người Á Đông, đó là nhờ hàng hiên rộng rãi trước mặt tiền. Hàng hiên có mái che nên bà con đi lại thoải mái như đang dạo phố, lại đủ rộng nên nhiều “hàng rong” cũng được bày bán, tạo nên không khí náo nhiệt như một con phố Việt thu nhỏ.
Tôi ghé “chợ lớn” (tên này tôi tự đặt, vì hiện có hai chợ thực phẩm, một lớn, một nhỏ). Tìm mua mấy con dao nhưng không có, nhưng lại thấy bày mấy cái thùng xốp giữ lạnh. Mua bốn cái về trồng cây. Thời “Tiệm tiệm đóng cửa – Người người ở nhà” không đi đâu lăng xăng được, thôi thì “vui thú điền viên“, dù đa số cây tôi trồng đều ít sống nổi do làm biếng chăm bón.
Ghé “chợ nhỏ” thử coi. May, ở đây bán rất nhiều dao. Tôi lựa 4 con dao, một dao phay, ba dao gọt. Người bán hàng dáng gầy gầy, cao cao. Anh kiếm một cái hộp nhỏ, bỏ mớ dao vào. Anh còn cẩn thận lấy băng keo dán lại cho không đứa nào nhúc nhích. Vưa quấn vừa nói “Tui sợ nhất là dao!“