ANH YÊU AI? Văn Thi Sĩ Nguyễn Thị Thanh Dương

Thanh Dương Viết TRUYỆN, làm THƠ dễ dàng, nhanh như thở. Truyện nào cũng thật tự nhiên, rất đời thường. Câu chuyện mộc mạc vào ngòi bút Thanh Dương cũng trở nên dí dỏm và hay.
THƠ của Thanh Dương ý rất đặc biệt, không giống của ai hết. Ý THƠ lai láng , tuôn trào như không ngăn lại được. Hai câu thơ thật đúng với tâm hồn cô em Thi Sĩ của HT “…ở tuổi nào vẫn là em lãng mạn
Vẫn là em tha thiết đến cuối đời…”
Mời quí vị thưởng thức. Thân mến – Hồng Thủy


ANH YÊU AI ?

Không biết tình cờ hay cố ý anh Phượng gặp tôi ngay đầu hẻm khi tôi đi học về, anh chặn xe đạp tôi lại, hỏi:

– Em Bông, chiều nay đi ăn chè với anh không?

Bất ngờ quá tôi bối rối và ăn nói…vô duyên như thường lệ:

– Chè… gì anh?

Nghĩ tôi là con nhỏ ham ăn chắc, anh liệt kê một mớ chè hấp dẫn:

– Chè đậu xanh bột khoai nước dừa đường cát trắng, chè sương sa hột lựu, chè trôi nước, chè…

Tôi cản lại:

– Anh khỏi kể, em ăn hàng bấy lâu nay có bao nhiêu loại chè em biết hết rồi, nhưng…

– Anh năn nỉ mà, lâu lâu anh mới về phép thăm …

Tôi hồi hộp, vô duyên lần nữa, cướp lời anh:

– Thăm gì hả anh?

– Thăm nhà và thăm xóm mình chứ còn gì nữa. Anh nhớ mấy gánh chè trên chợ Hạnh Thông Tây…

May quá tôi cũng nói được một câu…bình thường:

– Để em suy nghĩ, trả lời anh sau.

Anh tự tin dễ sợ:

– Anh cứ đợi em ở mấy gánh chè trên chợ lúc 7 giờ chiều nha

Tôi đạp xe về nhà với cõi lòng lâng lâng.

Chẳng biết từ lúc nào tôi đã thương mến thầm anh Phượng hàng xóm, anh hơn tôi chừng 7-8 tuổi, hát hay đàn giỏi, thỉnh thoảng buổi tối anh ngồi trước cửa nhà đàn hát, tiếng hát ngọt ngào của anh đã rót vào trái tim 16 tuổi trăng tròn của tôi những tình cảm bâng khuâng. Anh đi lính, xóm vắng anh, vắng cả những đêm khuya tiếng hát tiếng đàn.

Hôm nay anh về phép gặp tôi và rủ đi ăn chè có…tình ý gì đây? Trước giờ anh có để ý gì đến tôi đâu, hay là bây giờ anh đã…chuyển hướng yêu tôi ? Tôi muốn đi ăn chè với anh lắm, tôi tưởng tượng anh Phượng và tôi hẹn hò cùng sánh vai từ nhà đi bộ lên chợ Hạnh Thông Tây, anh sẽ nói gì với tôi nhỉ? Và cuộc ăn chè để chúng tôi được dịp tâm tình.?

Nhưng tôi chưa biết sẽ đi bằng cách nào, ở nhà tôi vẫn phải kè kè trông em, bế em, lấy lý do gì nói với mẹ để rời khỏi nhà cả tiếng đồng hồ.

Tôi muốn hỏi ý kiến nhỏ bạn thân cùng xóm Bích Hợp, điều gì nó cũng giúp tôi tìm ra đáp số nhưng điều này thì không thể vì Bích Hợp hình như cũng có cảm tình với anh Phượng. Có những khi Bích Hợp sang nhà tôi chơi nói chuyện đến khuya, hai đứa đang ríu rít cùng…im bặt khi vẳng nghe tiếng hát anh Phượng hàng xóm vọng sang. Bích Hợp đã mơ màng:

– Anh ấy hát hay quá..

Nếu anh Phượng yêu tôi Bích Hợp sẽ buồn biết bao!

Tôi ăn cơm xong định sang nhà Bích Hợp thì nó đã sang nhà tôi, nét mặt nó có vẻ bồn chồn lạ lắm. Tôi chẳng dám mở lời nói chuyện của mình thì Bích Hợp nói trước:

– Bông nè…anh Phượng rủ tao chiều mai đi ăn chè trên chợ Hạnh Thông Tây, tao chưa biết trả lời sao nên hỏi ý kiến mày.

Tôi giật mình, khai luôn:

– Anh Phượng cũng rủ tao chiều nay đi ăn chè, tao cũng chẳng biết trả lời sao. Thì ra anh rủ cả hai đứa nhưng mỗi đứa một buổi chiều khác nhau.

Nghe xong Bích Hợp thoáng thất vọng và phân vân:

– Vậy thì giữa hai đứa mình, anh ấy…yêu ai ? mình phải ba mặt một lời hỏi cho ra lẽ không để anh bắt cá hai tay.

Thì ra Bích Hợp cũng yêu thầm anh Phượng nhiều chẳng kém gì tôi. Tôi đồng tình:

– Anh Phượng phải chọn một trong hai và tình bạn chúng mình vẫn không thay đổi nha.

– Ừ, sòng phẳng và rõ ràng. Tao thề thà hi sinh tình yêu chứ không hi sinh tình bạn.

Tôi cảm động:

– Tao cũng thề tình bạn là trên hết.

Hai đứa bàn nhau không đi ăn chè với anh, cho anh chờ mỏi mòn và ăn chè một mình, đáng đời về cái tội dám yêu hai đứa tôi cùng lúc dù anh biết chúng tôi chơi thân nhau như thế nào rồi.

Chiều hôm sau tôi và Bích Hợp lượn qua lượn lại trước cửa nhà anh, mong gặp anh để hỏi vụ anh mời đi ăn chè, để bắt anh xác nhận anh yêu ai nhưng chẳng thấy bóng dáng anh đâu.

Thế rồi anh Phượng trở về đơn vị hồi nào chúng tôi không hay. Chắc anh ra đi với cõi lòng tan nát vì cùng một lúc bị hai đứa chúng tôi đối xử phũ phàng?

…….

Cuối năm vào dịp Giáng Sinh anh Phượng lại về phép thăm nhà, chàng lính chiến dáng to cao uy nghi trong quân phục thoáng qua nhà làm tôi lại bâng khuâng xao xuyến.

Bích Hợp sang nhà tôi rộn rã báo tin:

– Anh ấy đã về.

Nghe giọng nói reo vui và đôi mắt Bích Hợp long lanh tôi bỗng chạnh buồn. Bích Hợp đã chờ mong anh như tôi đã chờ mong.

– Không biết anh Phượng có rủ mình ăn chè nữa không nhỉ?

Bích Hợp cương quyết:

– Dù thế nào chúng mình cũng phải gặp anh ấy, bắt anh phải trả lời câu hỏi mà anh còn nợ mình: Anh yêu ai?

Tin anh Phượng đưa người yêu về ra mắt mẹ anh đã lan truyền trong xóm, cô này theo đạo Thiên Chúa trong khi gia đình anh đạo Phật, mẹ anh không hài lòng.

Tôi và Bích Hợp nghe tin này cả hai đứa đều ngạc nhiên và buồn ủ ê. Buồn là buồn cho anh, chắc anh thất tình hai đứa tôi nên đành lòng tìm người yêu khác dù bất đồng tôn giáo, dù làm mẹ anh buồn phiền.

Hai đứa quyết chí gặp anh, không để anh âm thầm ôm khổ đau trở về đơn vị như lần trước nữa. Tôi và Bích Hợp loanh quanh ở đầu ngõ nhà anh, canh chừng nếu anh bước ra khỏi nhà sẽ không thoát khỏi chúng tôi. Dĩ nhiên là chúng tôi toại nguyện, vừa thấy anh Phượng đi tới chúng tôi đã nhào theo rối rít gọi:

– Anh Phượng ơi..Anh Phượng….

Anh dừng chân ỡm ờ:

– Hai đứa muốn rủ anh đi ăn chè hả?

Bích Hợp lanh chanh vào đề ngay:

– Tụi em phục kích anh ở đây để hỏi tội anh mời riêng rẽ từng đứa em đi ăn chè mấy tháng trước đó.

Tôi sầu bi và sưng xỉa dỗi hờn:

– Anh mời em đi ăn chè là anh yêu em sao còn mời Bích Hợp đi ăn chè?

Anh thảng thốt kêu lên:

– Ủa…ủa…

Bích Hợp sốt ruột cướp lời anh:

– Ủa..ủa cái gì. Vậy thì anh yêu ai? Đừng có nói là anh yêu cả hai đứa em nha.

– Ủa…ủa..

Đến lượt tôi cắt ngang không cho anh nói hết câu:

– Thôi anh đừng có “ủa..ủa” nữa, bọn em hiểu rõ lòng dạ anh rồi.

Anh mở to mắt nhìn hai đứa tôi và không nhịn được cười:

– Ủa, ủa bộ cứ rủ đi ăn chè là yêu hả? Nghe nè hai đứa, anh đi lính xa nhà, xa bao kỷ niệm, anh nhớ những gánh chè trên chợ Hạnh Thông Tây xóm mình và muốn rủ người đi ăn cùng cho vui, anh mời riêng em Bông, rồi mời riêng em Bích Hợp là anh muốn…thử lòng hai cô bé chơi thân với nhau, gắn bó nhau không rời sẽ phản ứng thế nào. Kết quả anh đã biết rồi, hai cô bé cho anh “leo cây” và tình bạn vẫn bền vững. Chúc mừng hai em…Thôi anh có chuyện bận, anh đi đây.

Hai đứa tôi ngẩn ngơ nhìn nhau không nói nên lời.

Chập tối, mẹ sai tôi đi tìm đứa em 5 tuổi đang chơi nhà hàng xóm. Thấy em đứng trước cửa nhà anh Phượng tôi liền đến gọi nó về. Nhưng vừa đến sát cửa thì tôi nghe có tiếng cãi cọ, là tiếng mẹ anh Phượng chì chiết:

– Con về phép chọn dịp lễ Giáng Sinh để đi lễ nhà thờ với người yêu. Con mê nó đến thế cơ à..!!!!

– Chúng con yêu nhau cả năm nay rồi mẹ, cô ấy ngoan hiền lắm..

Mẹ anh vẫn to tiếng:

– Nhưng mẹ không thích người khác tôn giáo. Xóm mình thiếu gì con gái cũng ngoan cũng hiền. Thí dụ như con Bông, con Bích Hợp đấy…Mẹ thấy con hay chuyện trò vui vẻ với chúng nó lắm mà, sao không chọn một đứa?

Tiếng anh Phượng dứt khoát:

– Hai con nhỏ ngố này con coi như em út trong nhà mẹ ơi, một đứa thì xớn xác vô duyên một đứa thì lanh chanh hóng hớt, yêu gì nổi. Con nói chuyện với hai đứa là thường tình hàng xóm láng gièng thôi.

Nghe tới đây tôi tự ái chịu hết nổi vội bế thốc đứa em về cho nhanh, không thèm nghe lén nữa.

Vụ anh Phượng rủ tôi và Bích Hợp đi ăn chè, anh chỉ đùa cợt cho vui vậy mà suốt mấy tháng trời 2 đứa tôi cùng ôm mộng, hí hởn…tưởng bở anh ấy yêu mình.

Nhưng tôi và Bích Hợp bỗng… vui mừng sung sướng khi anh chẳng yêu ai Bông và Bích Hợp, vì nếu anh yêu một trong hai đứa biết đâu tình bạn chúng tôi sẽ vơi đi…?

Nguyễn Thị Thanh Dương (January. 22, 2023)


 

HƯỚNG VỀ ANH.

Em rực rỡ tình yêu này cho anh,

Một tình yêu không mùa không năm tháng,

Như bầu trời bao la không giới hạn,

Không ngày đêm để đếm bước thời gian.

Em sẽ yêu anh suốt cuộc đời em,

Cuộc hành trình không bao giờ mệt mỏi,

Con đường tình em chỉ đi một lối,

Dù ở cuối đường có thể không anh.

Vẫn nồng nàn khi tóc không còn xanh,

Những dấu vết suy tư trên vầng trán,

Ở tuổi nào vẫn là em lãng mạn,

Vẫn là em tha thiết đến cuối đời.

Có thể anh là ngọn sóng ngoài khơi,

Em cánh chim biển trong ngày giông bão,

Em vẫn tin giữa biển đời chao đảo,

Sóng xa khơi sóng cũng sẽ trở về.

Có thể anh là những núi rừng xa,

Em đi hoài vẫn thấy mình bé nhỏ,

Khỏang cách ấy em linh hồn thành phố

Mơ núi rừng em là gío là mây.

Nhưng em vẫn cho anh tình yêu này,

Một tình yêu không bao giờ có tuổi,

Dù áo em phai, tình còn đắm đuối,

Lòng chẳng phai, lòng vẫn mãi tìm nhau.

Nếu không gặp anh đời chia nhánh sầu,

Tình vẫn thẳng như đường ngôi rẽ tóc,

Hoa Hướng Dương hướng về mặt trời mọc,

Ở nơi nào em cũng hướng về anh

Nguyễn Thị Thanh Dương.


 

NGÀY LỄ TÌNH YÊU.

Em đợi chờ anh mang đến bó hoa,

Ngày lễ Tình Yêu cho đời thêm đẹp,

Hoa mới nở trong vườn nhà buổi sáng,

Hay hoa bày trong chợ đợi người mua.

Tình yêu quanh năm không phải đợi mùa,

Em có sẵn mùa Thu vàng thương nhớ,

Tình của em là muôn chiều là đổ,

Anh ở phương nào cũng sẽ gặp em.

Em có mùa Đông lạnh cả núi non,

Không đủ ấm áo em chiều lắm gío,

Nhưng tình của em đã là ngọn lửa,

Sẽ dịu dàng sẽ sưởi ấm lòng nhau.

Em có mùa Xuân tương tư. Về đâu

Những hương phấn bay khắp trời tình tự?

Em một nửa đi tìm anh một nửa,

Mộng đêm Xuân xin ghép lại cho tròn.

Em có mùa hè trên những con đường,

Hàng cây xanh như tình em xanh mãi,

Nắng và bụi theo chân người mê mải,

Em vẫn chờ anh mây trắng cuối chiều.

Hôm nay là ngày lễ của tình yêu,

Người ta tặng nhau hoa thơm kẹo ngọt,

Người ta cho nhau bao lời hứa hẹn,

Như bong bóng bay lơ lửng sắc màu

Tình nào sẽ tan, tình nào dài lâu?

Hoa vẫn tặng chuyện đời ai biết trước,

Nhưng tình em đi theo cùng năm tháng

Ngày nào cũng là Ngày Lễ Tình Yêu

Nguyễn Thị Thanh Dương


Posted By Em Bưởi Bien Hoa (B-Lien)

March 5, 2023

Discover more from VBHNVDBHK

Subscribe now to keep reading and get access to the full archive.

Continue reading