Tôi Đi Theo Chồng Họp Khóa- Dương Việt Chỉnh

             Tôi Đi Theo Chồng Họp Khóa

Trời đã về khuya mọi vật chìm sâu vào trong bóng đêm và không gian như ngừng hoạt động, có lẽ láng giềng giờ này mọi người cũng đang yên giấc.  Nhìn đồng hồ trên tườmg đã gần hai giờ sáng,  tiếng thở nhẹ và nhịp nhàng của nhà tôi nghe có chút gì yêu thương và ấm áp.  Vậy mà tôi không thể nào chợp mắt được, có phải chăng tâm tư tôi còn đang vui mừng vì biết ngày mai mình sẽ theo chồng đi California dự họp khóa kỳ năm cuả gia đình cựu Sinh Viên Sĩ Qua Hải Quân Nha Trang Đệ Nhị Bắc Giải Khóa 16 (SVSQHQNT ĐNBG K16).
Người ta thường nói “thức đêm mới biết đêm dài” nhưng riêng tôi thì hình như đêm nay rất ngắn vì hành lý còn chưa chuẩn bị xong và sợ ngủ quên mà bị trễ máy bay.  Hơn nữa chúng tôi có hẹn với anh chị CVT đến đón để cùng đi chung ra phi trường cho vui, nên cứ lo có thể không nghe anh chị ấy gõ cửa vì ngoài trời đang mưa nặng hạt.  Như linh cảm được sự bồn chồn trong lòng của vợ nên ông nhà tôi cựa mình thức dậy và phán cho một câu mà không còn có hơi ấm nữa:
  • Làm gì mà đến giờ này em vẫn chưa đi ngủ, đúng là lo con bò trắng răng.
Mặc dù nói vậy nhưng tôi biết trong lòng anh ấy nghĩ rằng đó là một cái tật nhỏ dễ thương, và tôi cũng rất thích nghe câu mắng yêu đó.
Sự chờ đợi cuối cùng cũng đã tới, mọi người ra xe chạy thẳng đến phi trường Baltimore, Maryland khoảng sáu giờ sáng ngày Thứ Năm.  Anh chị TCN và LTT đã có mặt ở đó từ lâu vì chuyến bay của các anh chị ấy khởi hành sớm hơn.  Mọi người nói cười rộn rã và kể cho nhau nghe đủ thứ chuyện, đặc biệt nhất là đã làm gì trong đêm vừa qua; thì ra không phải chỉ một mình tôi bị mất ngủ.  Hôm nay có rất nhiều binh sĩ của Hoa Kỳ trở về từ chiến trường Iraq; nhìn họ mà lòng tôi bùi ngùi nhớ lại quá khứ, cảm thấy buồn và thương cho những người lính Việt Nam Cộng Hòa đã hy sinh hết cả đời trai trẻ của mình để bảo vệ quê hương.  Thật mất mát nhiều quá, nhưng bù lại các anh sẽ không bao giờ hổ thẹn với lòng mình khi đặt chân hay yên nghỉ ở bất cứ một nơi nào đó trong đất nước Việt Nam.  Lời tạm chia tay của chị TCN và LTT đưa tôi trở về thực tại và hẹn tất cả sẽ gặp lại nhau ở phi trường Hartsfield-Jackson Atlanta, Georgia.
Từng bước đi thong thả bên cạnh chồng trong cái không khí mát lạnh cuả sớm mai, lòng tôi cảm thấy vui và hạnh phúc khi nhớ lại những kỷ niệm năm nào cùng chồng tôi đi California trước khi đến quốc gia khác sau ngày lễ cưới.  Thời gian thoáng qua rất nhanh với tuổi đời mà mình không thể nào nắm giữ lại được, chỉ có ký ức là còn tồn tại mãi mãi.
Máy bay đến Atlanta bị trễ và chuyến đi California sẽ cất cánh trong vòng mười lăm phút mà chúng tôi phải đi từ cổng số A1 tới T2.  Tôi vội vã chạy theo mọi người muốn hụt hơi và nói đùa là có cảm tưởng như mình đang chạy năm mươi dặm một giờ. Nghe nói cũng nhờ có anh TCN bảo phi hành đoàn phải đợi vì có mấy người bạn cuả anh ấy chưa đến kịp (không biết có thật hay không).  Anh TCN oai thật, xin cảm ơn rất nhiều; và nếu có lần sau mong anh gọi điện thoại cho chúng tôi biết để khỏi phải chạy mệt và đau chân J.
Hơn năm tiếng đồng hồ ở trên không và bây giờ chúng tôi đang có mặt tại phi trường John Wayne Orange County, California.  Bỗng dưng tôi mỉm cười với câu nói đã được đổi lại “California (Cali) có gì lạ không anh?”.  Lạ lắm, mọi vật đều thay đổi sau gần hai mươi năm tôi trở lại nơi này, cho nên Cali đối với tôi giống như lần đầu tiên mình mới đến.  Năm ấy tôi đến Cali với cái không khí lành lạnh của mùa Giáng Sinh và bây giờ là hơi nóng của mùa Hè, đó là điều mà tôi nhận thấy rõ nhất.  Tôi đã biết là sẽ tạm trú tại khách sạn Little Saigon Inn, nhưng khi đến nơi tôi hết sức ngạc nhiên và thích thú vì đây chính là khách sạn (với bản hiệu khác tên) mà chúng tôi đã ở năm xưa.     
Cuộc họp mặt buổi tối đầu tiên ở nhà hàng Seafood Palace thật vui và sống động, các anh chị vồn vã chào hỏi nhau một cách thân tình và cùng tham gia với mục đích chung là họp khóa kỳ năm.  Ai không hát thì kể chuyện hay là vỗ tay dưới sự điều khiển linh hoạt cuả MC CĐC.  Đặc biệt nhất là anh PBP đã hát lại sau nhiều năm vắng bóng trên sân khấu nhà.  Chúng tôi mong lần sau còn được nghe tiếng hát cuả anh nhiều hơn nữa.  Lâu lắm tôi mới gặp lại các chị PVL, TTB, PVK, TXT, M và NDM.  Các chị vẫn vui vẻ dễ thương như ngày nào và hôm nay sự thân tình của các chị làm cho tôi cảm thấy rất thoải mái và tự nhiên.  Mọi người có một đêm cười hả hê với tiết mục ghép hình của các anh chị đã được chụp ở hai thời điểm khác nhau, kèm theo những câu ghi chú thật dí dỏm của tác giả TXT; một công việc tình nguyện rất công phu.  Có lẽ tiết mục này làm cho các anh và các chị phấn khởi nên kéo nhau ra chụp hình đủ kiểu làm cho tôi nói cười đến mỏi miệng.  Đêm về mới cảm thấy thấm giọng và phải ngậm kẹo đau họng vì thanh quản đã hoạt động quá nhiều.  
Buổi sáng Thứ Sáu hai vợ chồng tôi thức dậy thật sớm để đi thăm Tượng Đài Việt Mỹ, nơi mà tôi mong được đến đó chụp một tấm hình.  Tôi thật sự xúc động khi nhìn thấy lá cờ vàng ba sọc đỏ tung bay trong gió, và tượng cuả hai chiến sĩ đứng bên nhau tuy không cùng một chủng tộc nhưng có chung lý tưởng tự do.  Nhìn quang cảnh thiêng liêng này, tôi cảm thấy như anh linh cuả những người chiến sĩ hiện ở đâu đây và đang hướng về Việt Nam với nỗi tiếc thương.  
Chúng tôi trở lại với chương trình họp khóa vì ban tổ chức đã xếp đặt cho mọi người đi ăn sáng để có thêm giờ hàn huyên và tâm sự.  Tiếng nói cười rộn rã vang dội cả một căn phòng rộng lớn của nhà hàng, vì hai năm mới có dịp một lần nên có rất nhiều chuyện để nói và kể cho nhau nghe.  Ăn xong chúng tôi lại được nhắc nhở là phải nhớ mặc áo quần đẹp và đến nhà hàng Paracel lúc ba giờ chiều để chụp hình lưu niệm trước khi dạ tiệc bắt đầu.
Chiều nay trông các chị trẻ và thật xinh, đã thu hút được sự hâm mộ cuả các nhiếp ảnh gia HQ K16 bất đắc dĩ, đến nỗi tôi chỉ còn thấy ánh sáng chớp nhoáng liên tục tỏa ra từ các máy chụp hình.  Còn mấy ông thì oai vô cùng mặc dù tóc đã điểm sương.  Hình ảnh cuả người hùng áo trắng nghiêm trang và sáng gía như vậy mà sao thời còn Việt Nam Cộng Hòa tôi không nhìn thấy để mộng mơ. Tôi thầm nghĩ “không lẽ bỡi ta vụng yêu, nhưng hình như hồi đó ta chưa biết yêu thì phải” J. 
Anh PTC trưởng ban đại diện cuả khóa tường trình sinh hoạt nội bộ  thật đầy đủ.  Mọi người tham gia đóng góp ý kiến, đặc biệt nhất là sự bàn luận sôi nổi về Bản Tin Đệ Nhị Bắc Giải mà tôi tạm gọi đề tài này là có nên cho ông Bản Tin tiếp tục mặc “áo giấy” như bấy lâu nay hay là thay áo mới “mạng nhện”.  Chị PTC phân tích rất rõ ràng và đã chiếm được đa số phiếu đồng ý cho mọi người tiếp tục nhận Bản Tin qua bưu điện. 
Dạ tiệc bắt đầu, lời của anh TXT trưởng ban tổ chức “41 năm ra khơi” nghe thật cảm động.  Anh có khiếu chọc cho người ta cười đến chảy nước mắt và cũng có thể tâm sự làm cho họ mủi lòng.  Chị trưởng ban văn nghệ TLC và các thành viên làm việc rất nhịp nhàng qua những màn song, họp, đơn ca và ngâm thơ với tinh thần đoàn kết cùng hát cho nhau nghe, được khán giả vỗ tay tán thưởng nhiệt liệt.  Ngồi bên cạnh chị NHH và nhìn thấy chị vừa vỗ tay vừa kêu réo om sòm nhất là trong màn họp ca của các ông.  Tôi không biết hát nhưng cảm thấy trong lòng xôn xao và lên tinh thần ghê lắm J.  Mong rằng tất cả các anh chị luôn được khỏe mạnh để cắt bánh trong ngày họp khóa cũng như tu bổ và giữ cho con thuyền Đệ Nhị Bắc Giải nổi mãi trên đại dương.
Nhìn những gương mặt rạng rỡ niềm vui trong lúc hát và khiêu vũ, tôi thầm nghĩ có lẽ các anh nhớ lại thời còn trong quân trường.  Cái thời mà tâm tư của người trai có đầy nhiệt huyết và ước mơ, với tình cảm dạt dào yêu say đắm và ấp ủ hình bóng của người thương đến nỗi không biết cất giữ ở nơi nào cho vừa ý.
Anh muốn đặt hình em vào trang sách
Lúc học bài ngồi ngắm mắt em mơ
Nhưng không được lỡ anh nhiều sách vở
Em sẽ buồn trong cuốn tập bỏ lơ
Còn các chị thì yêu tha thiết như chưa bao giờ yêu, có thể nói là lần đầu tiên trái tim biết rung động, chỉ có chàng là tất cả trong đời của mình
Viết tên anh không giấy
Viết tên chàng trong tim
Tình yêu là chân lý
Thiếu chàng như bóng đêm
Các  anh có một hoài bão rất lớn với giấc mộng hải hồ.  Nếu như các chị không yêu màu xanh của đại dương và hoa biển, không thông cảm cho người trai trong thời chiến tranh mang nặng hai vai trách nhiệm với đất nước quê hương, thì đâu còn tựa cửa chờ chồng mà nhớ mà thương.  Cũng như những tháng năm dài sau ngày Miền Nam sụp đổ, các chị đã một thân một mình gánh vác tất cả công việc của gia đình.  Nuôi dưỡng dạy dỗ con thơ và làm sao có tiền để đi thăm chồng đang bị đày đọa lao tù nơi rừng hoang nước độc.
Nếu anh không mến đại dương
Và em không yêu hoa biển
Thì mình đâu có nên duyên
Để mà nhớ thương lưu luyến
Qua một đêm họp khóa dạ tiệc, văn nghệ và dạ vũ với nhiều kỷ niệm cũng như những hình ảnh mà riêng tôi sẽ cất giữ mãi về sau.  Trong lòng mọi người niềm vui vẫn chưa dứt nên nhắc nhở nhau ngày mai Thứ Bảy nhớ đến sớm để tham dự buổi sinh hoạt tự do tại Club House.  Mà tự do thật, hôm nay chương trình rất phong phú nào là vọng cổ, tân nhạc, khiêu vũ tập thể và kể chuyện bao gồm luôn cả mục ăn tục và nói phét.  Chúng tôi muốn làm gì thì làm miễn sao đừng xâm phạm đến tự do của người khác là được.  Ban ẩm thực đã cung cấp khá nhiều thức ăn ngon và nước uống, chúng tôi xin gởi lời cảm ơn đến các anh chị đã bỏ nhiều thì giờ và hết lòng lo cho buổi họp mặt này; đặc biệt nhất là các chị TXT, NCU, NĐT và NNC.  Phần văn nghệ vẫn tiếp tục và tiếng hát của chị HMT vang lên với bài Lòng Mẹ làm tôi cảm động muốn khóc khi nhìn thấy chị ĐVB đưa mẹ đến gần sân khấu.  Xin chúc phúc cho những ai may mắn còn có mẹ như anh chị ĐVB.
Người ta nói “Cali đi dễ khó về” đúng lắm, đâu ai muốn bỏ đi khi biết nơi đây cho mình quá nhiều niềm vui.  Riêng tôi còn khó về hơn nữa vì sự quyến rủ cuả mấy chùm cốc và mận no tròn căng bóng cuả nhà anh chị NĐT.  Chị NHN và tôi cười nắc nẻ kêu réo nhau đến xem mỗi lần tìm thấy một chùm mận khác ẩn nấp dưới cành lá xanh um.  Mấy chị khác còn chỉ cho xem những chậu lan và tên của từng loại nghe thật hấp dẫn, và mặc dù trời đã rất tối nhưng chúng tôi cứ thay phiên nhau chụp hình với cây trái sau vườn.  Xin cảm ơn anh chị NĐT thật nhiều.  Vì còn bận rộn với công việc làm nên dù có vui và nuối tiếc cách mấy đi nữa tôi cũng đành phải ra về.
Sáng sớm Chủ Nhật trong lúc chúng tôi chuẩn bị từ giã Cali thì gặp anh LNA và được nghe một bài thơ anh mới làm thật hay và hy vọng anh sẽ cho đăng bài thơ này trong Bản Tin sắp tới.  Chúng tôi gặp các anh chị NLT và VVA lúc sắp rời khách sạn, tay nắm tay không muốn về vì lòng còn nuối tiếc những ngày vui.  Hai chị căn dặn nhớ đem theo thức ăn lên máy bay và còn muốn gởi cho mấy nắm xôi nữa, thương hai chị quá đi thôi.
Thời gian không bao giờ chờ đợi những người đã lỡ hẹn như danh nhân đã nói ở đời có ba điều đáng tiếc, “Một là hôm nay bỏ qua, hai là đời này không học, ba là thân này lỡ hư”.  Dĩ nhiên các anh chị đã tránh được hai điều sau, nhưng điều thứ nhất đối với chúng ta có thể nói là định kỳ họp khóa.  Phải tuyên dương cho tất cả các anh chị đã tham gia đủ năm lần.  Rất may tôi đã đi theo chồng họp khóa kỳ rồi nên bây giờ mới có cơ hội ngồi viết lại những kỷ niệm và sự thân tình của gia đình Đệ Nhị Bắc Giải trong những ngày qua. 
Cuối cùng, nếu các anh chị có một chút suy tư hay suy nghĩ nào giống ý nghĩ của chúng tôi qua bài thơ dưới đây, xin hãy viết bài gởi cho Bản Tin và mời về dự họp khóa kỳ tới dù chưa biết chắc địa điểm ở đâu.
               Tại sao bây giờ
Tại sao bây giờ mình không thăm hỏi
Gởi cho nhau tình bằng hữu chân thành
Sao cứ để đến lúc già khắc khoải
Với lòng rằng cơ hội quá mong manh
Tại sao bây giờ mình không thích nói
Khi bạn bè còn cơ hội gặp nhau
Sao cứ để đến lúc già tiếc nuối
Muốn nói nhiều nhưng chẳng có ai đâu
Tại sao bây giờ mình không tìm gặp
Bạn hữu xa gần lúc tuổi dần cao
Sao cứ để người ra đi rồi khóc
Mà khóc rằng mày nỡ bỏ tụi tao
Tại sao bây giờ mình không thể viết
Chuyện ở quân trường thân thiết cho nhau
Sao cứ để đến lúc già hối tiếc
Bài viết rồi nhưng bạn ở nơi đâu
Tại sao bây giờ mình không muốn viết
Chuyện của chiến trường biển rộng sông sâu
Sao cứ để đến lúc già ngồi tiếc
Hồi ký xong rồi người đọc ở đâu
Tại sao bây giờ mình không kể hết
Chuyện chốn ngục tù cộng sản gian lao
Sao cứ để đến lúc già mới biết
Con cháu đi tìm lịch sử để đâu
Thời gian nhanh như cửa sổ bóng câu
Với tuổi dần cao tóc nhiều sợi bạc
Sao biết được còn bao lần họp mặt
Nắm tay nhau mà siết chặt thân tình

Dương Việt Chỉnh

May 14, 2020