NGÀY THÁNG KHÔNG TÊN
Tôi trở về ở đó như một người câm.Một người điếc. Một người mù.Những tháng năm dài trong trại cải tạo làm cho tôi xa cách với cuộc đời bên ngoài.Ra đường đi là cúi mặt, sợ gặp lại người quen.Một buổi sáng trên đường ra ngả ba Vủng Tàu, bỗng nghe có người gọi:
Anh Hai !
Giọng đàn bà trẻ. Rất nhẹ.Hơi quen.Nhưng tôi chưa muốn quay lại.Cúi đầu tiếp tục đi.Bởi vì từ ngày được VC thả về, bị quản chế thời gian dài ở xã An Hòa này, tôi ngại lắm.Đi được mấy bước nữa thì người đàn bà trong quán cà phê chạy ra, vượt qua mặt tôi, giọng nhỏ nhẹ qua hơi thở:
-Anh Hai đây mà ! Bộ anh quên em há ?
Tôi dừng lại,nhận ra Thu Hà.
-À ! em Hà , em ở đâu đây ?
-Quán cà phê của em đó. Em về đây lâu rồi.Từ ngày mất nước.Lâu lâu gặp lại anh em cũ của mình, mừng quá.Mời anh vào uống nước.Tôi ngại ngùng đi theo Hà vào quán.Nhìn trước, nhìn sau như sợ có ai theo dõi mình.Ngồi vào chiếc bàn kê trong cùng của quán, nhìn ra trước mặt là khu chợ mới mở, kẻ mua người bán tấp nập.Được một cái quán như vậy mà làm ăn trong thời buổi khó khăn này kể cũng khá.Hà bưng ra cho tôi ly cà phê đen nóng, ngồi xuống chiếc ghế đối diện với tôi và nói :
– Lâu quá mới pha cho anh một ly cà phê đen đặc nhé ! nghe anh đã được thả về mà em chưa kịp lên thăm. À, anh còn hút thuốc không ?
-Thôi , cám ơn Hà ! anh bỏ được thuốc lá lâu rồi. Thời buổi này bỏ đuợc cái nào hay cái nấy. Mà cũng nhờ trại cải tạo đó.
Tôi nhìn quanh thấy quán vắng khách, mới hỏi nhỏ:
-Còn anh Vân đang ở trại nào ?
Ngước nhìn tôi với đôi mắt u buồn, một lúc lâu Hà mới nói:
Vậy anh chưa biết gì à !…Anh ấy bị chúng nó giết từ lúc tụi nó mới vào.Lời Hà uất nghẹn.